Mặt khác, anh tìm thử mấy bài hát, cột mốc hồi xưa nghe được thì thế giới này có cái có có cái không. Với Ngô Bình, chúng đều là những cơ hội đầu tư.  

 

Trong số đó, thú vị nhất là lịch sử của nước Hạ, Tam Hoàng Ngũ Đế gì đó đều được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa, trong sách sử vậy mà lại nhắc đến thần tiên, vả lại còn miêu tả một cách sinh động.  

 

Anh đang lật xem lịch sử thì Tôn Hành Nhân gõ cửa bước vào, trong tay cầm một con dao găm, vẻ mặt kích động nói: "Cậu trai trẻ, tôi không thể nhận lấy con dao găm này được. Ban nãy, tôi có tìm một người bạn xem thử thì nó là thần tiên dùng, bên trên còn có con dấu của môn phái!"  

 

Trong đầu Ngô Bình vừa nghĩ bèn hỏi: "Vậy nó có giá không?"  

 

Tôn Hành Nhân: "Người bạn kia của tôi nói nó có giá trị hơn 100 triệu! Nếu gặp được người tìm mua thì 300 triệu cũng không phải không được!"  

 

Ngô Bình trái lại rất bình tĩnh, anh đã trải qua thời đại đó, tiền của người tu hành hoàn toàn không phải tiền ở thế tục có thể so sánh được. Trong mắt anh, 100 triệu cũng chỉ đáng giá mấy tiền tiên mà thôi.  



 

Ngô Bình mỉm cười nói: "Bác Tôn, cháu đã tặng cho bác con dao găm đó thì bác cứ quyết định đi".  

 

Tôn Hành Nhân vội vàng xua tay: "Đừng, đừng, vật báu hơn trăm triệu như thế, sao tôi có thể nhận được".  

 

Ngô Bình cười bảo: "Bác Tôn, chẳng phải bác nói cũng sẽ tặng cho cháu một món quà sao? Vậy bác tặng quý một chút là được".  

 

Tôn Hành Nhân cũng nhận ra Ngô Bình không thèm để ý đến con dao quý báu ấy thì không khỏi tò mò, rốt cuộc chàng trai trẻ này có lai lịch thế nào? Lẽ nào là con trai tỷ phú? Chứ không thì sao có thể coi tiền như rác kiểu đó được?  

 

Ông ấy cười đáp: "Được rồi. Nếu cậu phóng khoáng như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Giờ, tôi sẽ dẫn cậu đến kho hàng của tôi, thứ trong đó, mặc cho cậu chọn lựa".  

 

Ngô Bình biết nỗi lăn tăn của Tôn Hành Nhân bèn đi đến kho hàng với ông ấy. Nó cũng không lớn, là một nơi được thiết kế riêng để cất những thứ quý giá, chỉ có mười mấy mét vuông.  

 

Tôn Hành Nhân dùng khuôn mặt để nhận dạng mở ra cửa kho hàng, chỉ thấy bên trong có mấy giá hàng, bên trên đặt hơn trăm thứ, mỗi cái đều là tinh phẩm.  

 

Sau khi tiến vào kho hàng, Tôn Hành Nhân cười bảo: "Cậu trai trẻ, chúng đều là những bảo vật mà tôi đã sưu tầm suốt cả cuộc đời đó".  

 

Ngô Bình thấy được rất nhiều đồ sứ, tranh chữ, đồ đồng song cũng không có hứng thú với chúng. Ánh mắt anh đảo qua một lượt, phát hiện trong góc đặt một cục đá màu vàng. Nó được đặt trong một cái hộp gỗ, cũng không bắt mắt lắm.  

 

Anh lại cảm thấy cục đá kia không tầm thường, mở con mắt nhìn thấu vạn vật ra bèn phát hiện bên trong có năm luồng khí tức xoay chuyển, tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.  

 

Trong lòng anh chợt nảy ra một ý, cầm lấy hòn đá hỏi: "Bác Tôn, cục đá này có chỗ gì đặc biệt hả?"  

 

Tôn Hành Nhân cười đáp: "Nó được tôi nhặt được trong một lần du lịch. Lúc đó, tôi cảm thấy nó rất đặc biệt, khiến sự nhạy bén cao độ của tôi mất tác dụng. Tôi thấy nó vô cùng thần kỳ bèn cầm về. Nhưng về sau, tôi tìm người nghiên cứu thì họ đều nói nó không có chỗ nào đặc biệt cả nên mới đặt nó ở đây".  

 

Ngô Bình cười nói: "Bác Tôn, vậy tôi bèn chọn nó".  

 

Tôn Hành Nhân vội nói: "Không được, thứ này chẳng bao nhiêu tiền cả, cậu chọn thêm một thứ nữa đi".  

 

Ngô Bình cười ha ha nói: "Bác Tôn, chưa biết chừng cục đá này thật sự là vật báu vô giá đấy. Còn những thứ khác, cháu cũng không xem nữa, chúng ta đi thôi".  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play