Khi Mạc Thiên Sầu nhìn thấy hai viên đan dược tỏa ra khí tức Thái Thượng thì mắt sáng lên, bèn hỏi: “Sư đệ, có thể đạt đến trung phẩm sao?”
Ngô Bình cười nói: “Chửng môn, đây là hai viên đan dược thượng phẩm cấp chín”.
“Thượng phẩm!” Mạc Thiên Sầu vui mừng, sau đó cười lớn ha ha.
“Sư đệ, thật sự cám ơn cậu! Có hai viên đan dược này, tôi có thể đột phá lên một cảnh giới rồi”.
Ngô Bình: “Vậy chúc mừng chưởng môn”.
Quay về dược viện, Ngô Bình nhìn thấy Băng Ngọc cũng đang ở đây. Băng Ngọc cười xấu hổ, thấp giọng nói: “Công tử, Băng Ngọc theo lệnh đến phục vụ công tử”.
Ngô Bình sớm đã biết sẽ có hôm nay, gật đầu nói: “Được, sau này cô chính là người trong nhà rồi”.
Thời gian tiếp theo, mỗi ngày Ngô Bình hoặc là khổ tu Bí Phủ, hoặc luyện chế đan dược trong danh sách. Chưởng môn Mạc Thiên Sầu hỗ trợ anh hết sức, cứ linh dược anh cần thì sẽ không từ giá nào tìm bằng được cho anh. Linh dược trong khô cũng để cho Ngô Bình chọn.
Hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, Ngô Bình gần như không ra khỏi cửa. Trong lúc đó, Bí Phủ anh đã hoàn thiện đến tầng thứ năm.
Hôm nay, Tả Thiên Thu lại đến tìm anh, nói: “Huyền Bình, đến lúc đưa con đến vũ trụ chính rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, chỉ một mình con đi, có thể đưa thêm nô bộc của con không?”
Biết anh muốn đến vũ trụ chính, Liễu Tam Tương nói gì cũng muốn đi theo.
Tả Thiên Thu: “Chỉ cần con có thể thích nghi được nơi đó thôi, đi thì cứ đi đi”.
Ngô Bình: “Sư tôn, khi nào đi?”
Tả Thiên Thu: “Nếu con chuẩn bị đầy đủ rồi thì chúng ta xuất phát bây giờ”.
“Được!”
Gọi Liễu Tam Tương đến, Tả Thiên Thu đưa hai người đến trước cánh cửa lớn, ông ấy nói: “Huyền Bình, đây là Huyền Hoàng Môn, đi vào cửa này, con có thể xuất hiện ngay ở nơi nào đó của vũ trụ chính. Năng lực của ta có hạn, không thể lựa chọn điểm đến, vì vậy cuối cùng sẽ đặt chân đến đâu thì phải dựa vào may mắn con thôi”.
Ngô Bình nói: “Sư tôn yên tâm, đi đến đâu cũng không có gì khác biệt với con cả”.
Tả Thiên Thu ấn tay phải lên cửa, cửa lớn mở ra, bên trong là một vùng sáng vàng.
“Huyền Bình, mọi chuyện phải cẩn thận”.
“Vâng, sư tôn yên tâm”.
Nói xong, anh và Liễu Tam Tương đã bước qua cánh cửa, tiến vào vùng sáng!
Vừa tiến vào vùng sáng, Ngô Bĩnh đã cảm thấy thân thể rơi xuống nhanh chóng. Không biết qua bao lâu, anh và Liễu Tam Tương rơi ào xuống một con sông.
“Ầm ầm!”
Nước sông lạnh đến thấu xương, lại thêm quy tắc vũ trụ chính tác động lên anh, Ngô Bình đau đến run rẩy, vội bơi về phía bờ sông.