Tả Thiên Thu: “Giữa thế tục và thế giới tu luyện có một sự ngăn cách nhất định nên không ai sẽ lấy tiền Tiên để đổi tiền của thế tục cả, dù sao thì đồ ở thế tục cũng vô dụng với người tu hành mà”.
Ngô Bình suy xét một chốc rồi nói: “Sư tôn, con muốn tham gia Võ đài tiên”.
Tả Thiên Thu cười nói: “Ừ, ta sẽ bảo Hắc Tướng dẫn con đến đó, con nhớ bảo trọng, chỉ thách đấu với đối thủ mà con chắc chắn thắng được”.
“Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rồi”.
Tả Thiên Thu đi rồi, anh lập tức hỏi Hắc Tướng: “Anh từng đến Võ đài tiên rồi sao?”
Hắc Tướng: “Từng đến đó, nhưng những người tôi dẫn đến đó mấy lần trước đều bị đánh chết trên võ đài, tôi đem thi thể của họ về”.
Ngô Bình: “Lần này sẽ khác”.
Hắc Tướng cười nói: “Khác biệt rất lớn luôn”.
Võ đài tiên nằm ở một nơi mà thực hư cùng tồn tại ở Ngũ Hành Giới, được gọi là “Vườn đào mười dặm”. Vườn đào mười dặm có rất nhiều đào ngàn năm tuổi nhưng khi bạn bước vào đó sẽ tiếp xúc với một không gian đặc biệt, nơi này thực hư tương sinh, vũ trụ chính và tu sĩ cũng như tu sĩ của Đạo Ngũ Hành Giới đều có thể đến đây.
Đi vào vườn đào, Ngô Bình thấy bên trong vô cùng rộng lớn, dài cả hàng ngàn dặm, rộng cả ngàn dặm. Trong không gian này có một quảng trường cực lớn, có vô số cột lớn cao thấp khác nhau trên quảng trường, trên mỗi cột tròn đều có vài khán giả.
Dưới mấy cột tròn đó có rất nhiều võ đài cực lớn đường kính ba trăm mét, võ đài cao hai mươi mét, lúc này trên một vài võ đài đang diễn ra những trận đánh ác liệt, đôi khi có người bị đánh cho bị thương hoặc bị đánh chết ngay trên võ đài, hoặc rơi xuống võ đài.
Ngô Bình đáp xuống trên một cây cột, diện tích cây cột là hàng ngàn mét vuông, bên cạnh có rất nhiều người, tất cả đều đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Ngô Bình cũng nhìn một lát rồi nói: “Hắc Tướng, tôi có thể xuống dưới đánh bất cứ lúc nào sao?”
Hắc Tướng: “Trước tiên phải đi đăng ký, chỉ có đăng ký mới có thể tham gia”.
Hai người đến trước một tòa nhà trên quảng trường, trước cổng là một hàng người dài, những người này đều đến đây đăng ký, đăng ký xong thì người nào đạt tiêu chuẩn đều có thể tham gia.
Xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Ngô Bình, anh điền vào phiếu đăng ký, viết cảnh giới tu vi, tuổi tác, tên họ và biệt danh của mình.
Nhìn sang cột biệt danh, Ngô Bình nghĩ ngợi rồi viết “Bá Thiên” vào. Mặc dù biệt danh này rất quê mùa nhưng dễ nhớ, cũng xem như khá cổ xưa.
Sau khi đăng ký xong, Ngô Bình nộp phí đăng ký, cầm lấy thẻ tên của mình, sau này anh tham gia vào bất kỳ võ đài nào thì chỉ cần đưa thẻ này ra để xác minh thân phận.
Hắc Tướng hỏi: “Chủ nhận định khiêu chiến với ai thế?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì thách đầu với cao thủ xếp hạng thứ ba mươi của bảng Bí Phủ trước đi”.
Hắc Tướng cầm lấy thẻ của anh rồi đi vào một tòa nhà khác. Khi ra khỏi đó, anh ta cầm một tờ giấy, trên đó ghi rõ trận đấu giữa Ngô Bình và Tôn Kiến Uy - cao thủ hạng thứ ba mươi trong bảng cường giả Bí Phủ sẽ diễn ra sau một canh giờ nữa, địa điểm là trên võ đài số năm Kỷ Sửu.