“Thế mà lại đứng trên Kiêu Tử Lâu, anh ta đang khiêu khích với sư huynh Hồng Lưu đấy sao?”  

 

“Ha ha, nghe nói sư huynh Hồng Lưu đang định gây phiền phức cho anh ta, bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt à?”  

 

“Đúng thế, quy tắc trong môn phái là ai có thể đứng trên Kiêu Tử Lâu thì đệ tử nào cũng có thể khiêu chiến với người đó. Ha ha, có kịch hay để xem rồi đây”.  

 

“Mọi người nói xem nếu Hồng Lưu đánh bại người này, mặt mũi của lão tổ sẽ để đâu?”  

 

“Hừ, có gì mà mất mặt chứ? Nếu tôi là anh ta, sau khi thất bại lập tức cút ra khỏi Thái Chân Môn, đỡ làm cho lão tổ mất mặt”.  

 

“Đúng thế, nếu thua rồi thì tự mình cút đi là được”.  

 



Rõ ràng là mọi người đều không xem trọng Ngô Bình, mặc dù anh cũng đã đi vào không gian cấp thứ ba, nhưng dù xét về thân phận hay tu vi, Hồng Lưu cũng hơn hẳn Ngô Bình.  

 

Trong tiếng bàn tán của mọi người, một người đàn ông mặc đồ tím, đầu đội mũ vàng xuất hiện, hắn trông có vẻ còn trẻ, lộ ra một tia kiêu ngạo.  

 

Hắn bay đến giữa không trung nhìn Ngô Bình đứng trên nóc tòa nhà nói: “Anh cũng xứng đứng trên Kiêu Tử Lâu à, xuống ngay”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi không xứng ở đây, cả Thái Chân Môn chẳng còn ai xứng nữa cả”.  

 

Hồng Lưu cười nhạo: “Anh nghĩ anh rất mạnh, nhưng trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ vô cùng nhỏ bé thôi”.  

 

Quanh người hắn tràn đầy khí tức, phóng ra một luồng sức mạnh kỳ bí, hắn thế mà lại là cường giả Bí Anh cảnh giới Bí Cảnh tầng tám.  

 

Khả năng nắm giữ bí lực và pháp lực của Bí Anh hơn Bí Thai, hơn hẳn tu sĩ cảnh giới Bí Phủ, thế nên Hồng Lưu xem thường Ngô Bình, ngay cả khi đối phương đã thật sự đi vào không gian tầng thứ ba của động Thái Chân.  

 

Ngô Bình thở dài: “Ai cho anh tự tin dám xem thường tôi thế?”  

 

Hồng Lưu lạnh nhạt nói: “Cậu đây là người nhà họ Hồng ở Hổ Khư, bối cảnh của nhà họ Hồng không thua kém gì Thái Chân Môn. Nhà họ Hồng đang dốc toàn lực đào tạo tôi, sao tôi có thể không bằng một nhân vật nhỏ bé như anh chứ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhân vật nhỏ? Sư tôn của tôi là Thái Chân lão tổ, anh lại dám nói tôi là người ất ơ nào đó”.  

 

Sắc mặt Hồng Lưu vẫn như thường: “Vậy thì làm sao? Nếu tôi đánh bại được anh thì anh chẳng là cái gì cả, Thái Chân lão tổ cũng sẽ bỏ mặc anh thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế tức là anh muốn thách đấu với tôi thật à?”  

 

Hồng Lưu cười mỉa: “Đi chết đi!”, hai tay hắn kết thành ấn, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, làn khói nhàn nhạt xuất hiện.  

 

Trong làn khói giọng của Hồng Lưu cực kỳ lạnh lùng: “Tôi là là bí thuật sát sinh mà tôi mới tu luyện, anh đi chết đi”.  

 

Hàng trăm sinh linh kỳ quái giống như bộ xương lao về phía Ngô Bình. Ngô Bình chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, anh bước chân trái ra, những người đó đột nhiên biến mất.  

 

Ngay sau đó một tiếng động vang lên, Hồng Lưu bị một chưởng đánh văng ra xa từ không trung mấy mươi mét rồi đập mạnh xuống đất, cả người đâm vào dưới nền đất hơn nửa mét.  

 

Lúc này hơn nửa xương cốt cả người Hồng Lưu đã gãy vụn, trước ngực xuất hiện dấu bàn tay, máu chảy ra từ thất khiếu, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt đờ đẫn.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play