Uyển Nhi: “Không gian cấp bốn, là cả bộ công pháp này”.
Ngô Bình hỏi ngay: “Vậy thì đưa tôi đến Bí Cảnh cấp ba”.
Uyển Nhi: “Được”.
Vừa dứt lời, một vầng sáng lóe lên, Ngô Bình đã đến một không gian khác, trong sơn cốc, nơi này chính là không gian cấp ba.
Ở đây, anh rất nhanh có đã có được công pháp Thái Chân Đại Đế để lại, Thái Chân Ngạo Tiên cấp bảy và cấp tám. Ngoài ra, anh còn có được một bảo bối của không gian cấp ba, một thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm này, có thể dùng ý niệm điều khiển bay đi, chém giết kẻ địch.
Nhìn thấy kiếm tiên, anh hỏi Uyển Nhi: “Lúc trước có phải đã có một người đến cấp hai, còn lấy đi một món bảo bối đúng không?”
Uyển Nhi: “Quả thực có người tiến vào cấp ba, nhưng anh ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy vẫn chưa có được phần thưởng”.
Ngô Bình ngây người, chẳng lẽ bảo bối mà người kia lấy được là giả sao?
Sua đó, anh lại đến cấp bốn, đạt được công pháp Thái Chân Ngạo Tiên cấp chín và cấp mười, cũng có được phần thưởng ở đây, là một Ẩn Thân Phù.
Sử dụng Ẩn Thân Phù này thì dù là tu sĩ Đạo Cảnh cũng không thể phát hiện được anh, rất huyền diệu.
Cuối cùng, anh lại đến cấp năm, có được công pháp đặc biệt tu luyện bí vệ, rồi lại có được một bảo bối, mặt nạ Thiên Sát.
Mặt nạ Thiên Sát này, một khi đeo lên có thể nâng cao thực lực gấp năm lần. Nhưng, pháp bảo này không thể dùng được lâu, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi lần dùng ít nhất phải trên mười ngày.
Có được mặt nạ Thiên Sát, Uyển Nhi nói: “Công tử có thể tạm thời quay về, đợi đến khi tu vi đạt Bí Cảnh cấp tám thì quay lại không gian cấp bảy tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ”.
Ngô Bình: “Được, Uyển Nhi, sau này gặp lại”.
“Tạm biệt công tử”.
Nói xong, anh đã bị một lực mạnh đẩy ra, đến khi anh đứng vững lại thì người đã xuất hiện bên ngoài cửa động Thái Chân.
Lúc này, bên ngoài động Thái Chân, Thái Chân lão tổ đang ngồi xếp bằng trên không, nhắm mắt. Ngô Bình xuất hiện, ông ta mở mắt ra, hỏi: “Huyền Bình, có đoạt được gì không?”
Ngô Bình cười ha ha, phát hiện phía xa còn có đệ tử và trưởng lão khác, liền nói: “Sư tôn, chúng ta quay về rồi nói”.
Nhìn thấy dáng vẻ Ngô Bình khiêm tốn như vậy, Thái Chân lão tổ đã biết chắc chắn không thu hoạch được nhiều, trong lòng ông ta vui mừng, lập tức vung tay áo, hai người họ đã biến mất trước mặt mọi người.
“Chuyện gì vậy, sao nói không nói gì đã đi rồi?”. Một trưởng lão thường ngày rất thích tám chuyện lầm bầm nói.
Vừa nãy có Thái Chân lão tổ ở đây, tuy bọn họ biết có người tiến vào động Thái Chân, nhưng không tiện tiến lại quá gần, vì vậy không nhìn rõ mọi chuyện.