Thái Chân Lão Tổ: “Khi ta gia nhập môn phái thì tên là Tả Thiên Thu”.
Ngô Bình: “Thế giờ người đổi tên rồi ạ?”
Thái Chân Lão Tổ trầm mặc mãi mới nói: “Giờ ta không có tên, mọi người toàn gọi là Thái Chân Lão Tổ”.
Ngô Bình gãi đầu: “Sư phụ, tại sao lại không có tên?”
Thái Chân Lão Tổ: “Ngày xưa, ta từng bị một cao thủ đánh bị thương, sau đó hắn đã giẫm lên đầu ta rồi bảo ta là đồ vô đụng, không xứng để có tên, vì thế sau đó ta không dùng tên thật nữa”.
Ngô Bình cau mày: “Hắn nói thế là người không dùng tên thật nữa ư?”
Thái Chân Lão Tổ thở dài: “Ừ, hắn nói ta không tên thì ta không dùng nữa, đến bây giờ vẫn vậy”.
Ngô Bình đập bàn: “Sư phụ, hắn là ai, chờ tu vi con cao rồi, con sẽ đi tìm rồi tịch thu tên của hắn”.
Thái Chân Lão Tổ nhìn anh rồi cười nói: “Con có lòng như thế là ta vui rồi, nhưng người đó là thiên tài trong vũ trụ chính, giờ còn giỏi hơn nhiều rồi ấy”.
Ngô Bình: “Dù hắn là ai thì con cũng sẽ trút giận thay sư phụ”.
Thái Chân lão tổ không nhắc đến chuyện này nữa mà nói: “Được rồi, con quay về chuẩn bị trước đi, sáng ngày mai đến tìm sư phụ, ta sẽ đưa con đến động Thái Chân”.
Ngô Bình cáo từ, quay về vườn dược.
Buổi tối, anh tiếp tục hoàn thiện bí phủ, rất nhanh đã sang ngày hôm sau.
Sáng sớm anh đã đến tìm Thái Chân lão tổ, rồi được đưa đến trước một động phủ cổ xưa. Động phủ này nằm ở trên đỉnh một ngọn núi khổng lồ, xung quanh tuyết bao phủ trắng xóa. Cửa động bị một cảnh cửa lớn đóng chặt, bên trên có khắc trời trăng sao, chim thú non nước, đủ phong cảnh.
Ở trước cửa lớn, Ngô Bình và Thái Chân lão tổ vô cùng nhỏ bé. Lão tổ khẽ cười: “Huyền Bình, sau khi vào động, mỗi người sẽ gặp phải khác nhau, có thể đi được đến đâu thì phải xem may mắn của con”.
Nói xong, ông ta lấy ra một miếng ngọc bỏ vào lỗ hổng trên cánh cửa, cửa lớn lập tức mở ra.
Ngô Bình gật đầu với Thái Chân lão tổ, cất bước đi vào.
Đi vào được mấy bước, thì đã tiến vào trong một màn sương tím. Xuyên qua màn sương tím thì anh đã thấy một luồng sáng vàng chiếu vào người mình, giống như đang kiểm tra tình hình trên người anh vậy.
Luồng sáng vàng lóe lên rồi biến mất, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt anh, là một cô gái xinh đẹp, cô ấy nói: “Chào mừng đến với “Thái Chân Tiên Cảnh”, xin hỏi anh tên gì?”
Ngô Bình tò mò quan sát cô gái, phát hiện cô ấy chỉ là ảnh ảo giống như một dạng trí tuệ nhân tạo, lập tức đáp: “Tôi là Lý Huyền Bình”.
“Lý công tử, tôi là hướng dẫn của Thái Chân Tiên Cảnh, Uyển Nhi. Anh có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào cô, Uyển Nhi. Tôi nghe nói Thái Chân Tiên cảnh có chín cấp?”
Uyển Nhi: “Đúng vậy Lý công tử, anh hiện tại đang ở cấp thứ nhất”.
Ngô Bình: “Tôi ở đây, có cần phải làm kiểm tra gì mới có thể tiến vào cấp hai không?”
Uyển Nhi: “Lý công tử, vừa nãy tôi đã đánh giá thể chất của công tử, điều kiện của anh rất tốt, có thể đặc cách tiến vào động Thái Chân cấp sáu”.