Các tiêu sư ra tay ngay rồi treo các cái đầu lên cành cây.  

 

“Đi tiếp thôi”.  

 

Họ tiếp tục lên đường.  

 

Vài phút sau lại có một tốp khác xuất hiện, nhìn thấy các cái đầu trên cây, một người trong số đó bừng lửa giận rồi nói: “Thật độc ác!”  

 

Có người ở phía sau nói: “Nhị gia, xem ra nhóm này khó chơi rồi, làm sao bây giờ, hay mình về báo cho tổng tiêu đầu?”  

 

Nhị gia kia nổi giận: “Báo biếc cái gì? Báo xong thì họ cũng chạy xa rồi, đuổi theo mau”.  

 



Vì thế, nhị gia đó lại dẫn thêm hơn 40 người đuổi theo nhóm Ngô Bình.  

 

Nhóm của anh chạy không nhanh nên loáng cái đã nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi điều khiển ngựa quay đầu.  

 

Anh thấy có hơn 40 người chạy lại với sát ý mạnh, người đi đầu lạnh giọng nói: “Dám động đến người của tôi, chết đi!”  

 

“Thế à? Nhưng tôi thấy người chết sẽ là anh đấy”, Ngô Bình nói xong thì chém đao về phía người kia.  

 

Anh không chút lưu tình, người đao hợp nhất, tiếp đó các đường đao đã tung hoàng trong đám đông, làm tay chân cùng nhiều bộ phận của họ rời khỏi cơ thể, máu tươi lênh láng, các tiếng gào thét vang lên mãi không ngớt.  

 

Chưa tới một phút sau, chỉ còn lại một người còn sống, đó là nhị gia kia, Ngô Bình để hắn sống vì muốn hỏi xem người đứng phía sau có phải tiêu cục Vạn Lý hay không.

“Nói mau, là sai sai anh đến?”  

 

Một tiêu sư đứng sau lưng Ngô Bình nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi biết người này, hắn là nhị tiêu đầu của tiêu cục Vạn Lý, cũng là anh em kết nghĩa với tổng tiêu đầu bên kia, tên hắn là Phạm Hùng”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra đúng là người của tiêu cục Vạn Lý rồi, mấy chuyến hàng trước của chúng tôi cũng là các người cướp hả?”  

 

Nhị gia này biết mình nguy rồi nhưng vẫn quyết cứng rắn đến cùng, hắn lạnh giọng nói: “Mày đừng có đắc ý, đại ca tao sẽ dẫn các cao thủ đến đây ngay. Anh ấy đến rồi thì chúng mày chết là cái chắc, sau đó anh ấy sẽ cho người đến san bằng tiêu cục Uy Hổ”.  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho hắn một cái làm nửa bên mặt của hắn nát bét, sau đó anh lạnh giọng nói: “Cũng ăn to nói lớn đấy!”  

 

Phạm Hùng nhổ ra một ngụm máu tưới rồi cười phá lên như phát điên: “Giết tao đi, đại ca tao sẽ trả thù”.  

 

Ngô Bình: “Giết anh rồi thì lại dễ dàng cho anh quá, tôi sẽ cho anh có hội báo tin, để đại ca anh biết rồi dẫn các cao thủ đến cứu anh, sau đó tôi sẽ giết tên đó trước mặt anh”.  

 

Phạm Hùng cười mỉa: “Mày đang nói mơ đấy à? Thực lực của đại ca tao rất mạnh, mày không thể tưởng tượng được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Anh làm tôi càng mong gặp ông ta hơn đấy”.  

 

Phạm Hùng thấy hình như Ngô Bình để mình gọi cho đại ca thật thì lập tức nghiến răng lấy một ngọc phù ra bóp nát. Ngay sau đó, tổng tiêu đầu Hoàng Liệt của tiêu cục Vạn Lý đã phát hiện ra ngay, ông ta kinh ngạc rồi lập tức dẫn một nhóm cao thủ lên đường ngay.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play