Ngô Bình cười nói: “Ta biết chủ nhân hắn ta, mọi người cứ đợi ở đây, có chuyện thì bóp nát phù chú này, ta lập tức quay về”.
Để lại một bí phù, rồi ngươi đi theo người đàn ông lực lưỡng.
Bên ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa xa hoa, Ngô Bình ngồi vào chiếc xe ngựa phía sau thì mới phát hiện còn có một thiếu niên mười mấy tuổi, môi hồng răng trắng, trông rất anh tuấn.
Cậu ta cười nói: “Không ngờ, ta lại đến tìm ngươi nhanh như vậy đúng chứ?”
Ngô Bình quan sát cậu ta, hỏi: “Ngươi là Sáng Thế? Chuyện của ngươi thành công rồi sao?”
Thiếu niên nói: “Tên hiện tại của ta là Vương Thế An. Chuyện đã làm xong rồi, ta chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nhưng trước khi rời đi, ta muốn mời ngươi cùng đến nơi này với ta”.
Ngô Bình: “Nơi nào? Thực lực ngươi mạnh như vậy, cần ta đi theo cùng?”
Vương Thế An: “Ngươi đừng quên, vận mệnh của chúng ta gắn chặt với nhau, nếu ta gặp rắc tối thì ngươi cũng sẽ gặp rắc rối như vậy”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ngươi muốn đi đâu?”
Vương Thế An: “Trong Bạch Mã Thành này có một người, ông ta là một cao thủ của vũ trụ chính, trốn ở nơi quỷ quái này đã hơn trăm năm. Chúng ta đi gặp ông ta”.
Ngô Bình: “Tại sao phải gặp ông ta?”
Vương Thế An: “Không phải ngươi muốn sống lại ở vũ trụ chính sao? Chuyện này phải tìm ông ta giúp”.
Ngô Bình bỗng có hứng thú: “Người này có thể giúp chúng ta tìm được thân phận?”
Vương Thế An: “Người này tên Liễu Tam Tương, trong tay ông ta có một món bảo bối, tên là Nhân Thư. Trong Nhân Thư có ghi chép tên toàn bộ mọi người và một vài tin tức chi tiết”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có loại bảo bối này sao?”
Vương Thế An: “Vì vậy ông ta mới trốn ở đây, vì có vô vàn người muốn đoạt lấy Nhân Thư”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc Nhân Thư có lai lịch thế nào?”
Vương Thế An: “Nhân Thư đó là do Thượng Cổ Nhân Hoàng dùng ba nghìn tu sĩ khắp thiên hạ luyện chế thành. Bên trong ẩn chứa bí mật to lớn”.
Ngô Bình: “Ngươi đi tìm ông ta như vậy, ông ta không giết chết ngươi mới lạ”.
Vương Thế An: “Vì vậy ngươi phải bảo vệ ta”.
Ngô Bình: “Ta bảo vệ ngươi thế nào, thực lực ngươi còn mạnh hơn ta!”
Vương Thế An thở dài: “Ta vừa mới trải qua rèn luyện kiếp nạn, hiện tại không khác gì người thường cả”.
Ngô Bình: “Liễu Tam Tương kia là cảnh giới gì?”
Vương Thế An: “Ông ta là Thần Thông tầng ba”.