Ăn xong bữa sáng, Ngô Bình thi triển thuật độn địa Ngũ Hành, dẫn tiêu cục đi, chiều hôm đó họ đã đến được nơi cần đến, khu vực gần thành Bạch Mã.
Vì thuật độn không thể chính xác tuyệt đối nên lúc này họ xuất hiện trên một vùng thảo nguyên, cách thành Bạch Mã ba bốn trăm kilomet.
Nơi này đã thuộc phạm vi của Tây Vực, trước giờ Tây Vực là nơi khá hỗn loạn, tiêu cục mới đi được một đoạn đã có một đám mã tặc xuất hiện trước mặt họ.
Đám mã tặc này có đến vài trăm người, xông tới đây với tốc độ cực nhanh, khói bụi mù mịt.
Ngô Bình bảo tiêu cục dừng lại rồi dựng cờ của Tiêu Cục Uy Hổ lên, đồng thời anh cưỡi ngựa tiến đến phía trước.
Hai bên cách nhau mấy chục mét thì dừng lại, tên cầm đầu mã tặc là một người đàn ông đầu trọc. Sát khí trên người hắn quá nặng, hắn đã giết rất nhiều người nên người ta gọi hắn là Ác Đồ.
Ác Đồ nhếch môi cười với Ngô Bình: “Này tên kia, để hàng của mày lại, sau đó tự sát đi”.
Ngô Bình: “Có thể đưa hàng cho anh nhưng anh bảo tôi không đánh mà đã đầu hàng thì tôi không làm được”.
Ác Đồ bật cười, nói với một người ở đằng sau: “Hỏa Lang, mày đi giết hắn”.
Hỏa Lang giơ cao thanh đao trong tay lên, giục ngựa chạy đến đánh giết Ngô Bình.
Ngô Bình nắm con dao trong tay, cũng lao đến chỗ đối phương. Ngay khi hai con ngựa lướt qua nhau, đao quang lóe lên, đầu Hỏa Lang rơi xuống đất.
Đám mã tặc chấn động, Hỏa Lang là cao thủ Bí Cảnh tầng ba, sao mới lao lên đã bị người ta chém đầu nhanh như thế?
Ác Đồ cảm thấy cực kỳ không vui khi bị tổn thất một người lợi hại bèn tức giận nói: “Nhất quyết ép buộc tao ra tay, vậy thì tao sẽ xé xác mày”.
Hắn nhảy lên không trung, mỗi tay cầm một thanh đao lớn lao về phía Ngô Bình. Đao trong tay hắn là hai món pháp khí, một đỏ một trắng. Khi hắn vung đao lên, hai luồng đao khí đáng sợ chém xuống.
Ngô Bình đã để ý thấy thực lực của tên thủ lĩnh mã tặc này không hề yếu, hắn là một cường giả Bí Cảnh tầng bảy, thế nên hắn mới xem thường Ngô Bình.
Ngô Bình bay lên không trung, cả người né sang một bên tránh được đao khí, sau đó xuất hiện bên cạnh Ác Đồ.
Ác Đồ vô cùng kinh ngạc, điên cuồng chém vào không khí nhưng Ngô Bình lại biến mất.
Ngô Bình thấy được lực sát thương của hai thanh đao này rất mạnh, anh cũng không thể chịu được một đòn của nó nên chỉ còn cách né đòn.
Đao của Ác Đồ vừa chém vào không khí, hắn cảm thấy ngực mình hơi lạnh, mũi đao đâm vào tim hắn rồi xuyên qua trước ngực hắn.
Miệng hắn toàn là máu, cố gắng vung mạnh thanh đao về phía sau nhưng vẫn chém vào không trung.
Lúc này Ngô Bình đứng trên đỉnh đầu hắn, đá một cú vào đầu hắn, thi thể Ác Đồ lập tức rơi xuống đất.
Trước khi hắn rơi xuống đất, Ngô Bình đã giật lấy thanh song đao đen trắng trên tay hắn. Khi hai thanh đao bay vào trong tay, anh có thể cảm nhận được tà khí mạnh mẽ trong đó.