Với kinh nghiệm của Ngô Bình, đan dược này của anh ít nhất cũng ở trình độ cấp ba, phẩm chất ít nhất là thượng phẩm.  

 

Ông lão vẫn không thay đổi nét mặt: “Tăng lên một cấp, có thể xem là đan dược thượng thượng phẩm. Đan dược này của cậu đã được đặt tên chưa?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa có tên ạ”.  

 

Ông lão lấy một viên đan dược được luyện chế từ lò thứ ba rồi nuốt vào bụng. Một lát sau, ông lão khẽ gật đầu: “Dược lực của viên đan này có ích cho tu sĩ Bí cảnh”.  

 

Thật ra đan dược này có phần tương tự Nhập Bí Đan, có điều dược liệu không giống nhau, môi trường khác biệt, chênh lệch rất lớn.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy”.  

 



Ông lão bảo: “Đan dược này do cậu luyện ra, cậu đặt tên đi”.  

 

Ngô Bình nịnh nọt đối phương: “Tiền bối có kinh nghiệm. Nên để tiền bối đặt tên cho loại đan này ạ”.  

 

Ông lão khẽ “ừ”, đoạn nói: “Đan dược này bồi bổ toàn thân, không chỉ luyện hình mà còn dưỡng thần. Đồng thời, nó có thể tăng cường cảm ứng của cơ thể đối với bí lực. Ừm, đặt tên là Bí Linh Đan đi”.  

 

Ngô Bình đáp: “Vâng, thế gọi là Bí Linh Đan ạ”.  

 

Ông lão bảo: “Để lại số đan dược mà cậu vừa luyện, xem như phạt cậu tội hái trộm linh dược”.  

 

Ngô Bình biết chuyện này đã được bỏ qua, vội vàng trả lời: “Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”.  

 

Ông lão hỏi: “Chỉ nói cảm ơn ta, có biết ta là ai không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vãn bối không biết ạ. Vãn bối đến từ Đại Ngũ Hành Giới, đi vào một nơi hư thực tương sinh, thông qua một cung điện mới đến được nơi này”.  

 

Ông lão cười bảo: “Nơi đây cũng thuộc Đại Ngũ Hành Giới, chẳng qua nó liên thông với vũ trụ chính, nên trật tự của hai bên giống nhau. Vì vậy, cậu có thể xem nơi này là một phần của vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Nơi này là thực cảnh trong Đại Ngũ Hành Giới ư?”  

 

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nơi này tên là Thái Chân Cảnh, thuộc về Thái Chân Môn của ta”.  

 

Ngô Bình nói: “Nghe bảo Đại Ngũ Hành Giới và thế giới Linh Đài không khác nhau là bao, rất nhiều đại năng có thể đi lại giữa vũ trụ chính và Đại Ngũ Hành Giới, tiền bối cũng có thể làm được nhỉ?  

 

Ông lão “ừm” một tiếng: “Ta có thể qua lại giữa hai nơi nhưng không thích đi cho lắm, tu sĩ ở đó khá kiêu ngạo”.  

 

Rồi ông lão ấy nói tiếp: “Ta là chưởng môn đời thứ bảy của Thái Chân Môn, người trong môn phái gọi ta là Thái Chân lão tổ”.  

 

Ngô Bình nói: “Hoá ra là tiền bối Thái Chân lão tổ. Gặp được lão tổ là vinh hạnh của vãn bối”.  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Bây giờ cậu cũng biết thân phận của ta rồi, ta muốn thương lượng với cậu một chuyện”.  

 

Ngô Bình đáp ngay: “Có chuyện gì, xin lão tổ cứ căn dặn, vãn bối nhất định sẽ làm ạ”.

Thái Chân lão tổ nói: “Cậu có thể làm gì cho ta? Ta cảm thấy cậu có chút thiên phú, còn ta thì cả đời ta thì nghiên cứu đan đạo. Vậy nên lão tổ này quyết định nhận cậu làm đệ tử. Cậu thấy thế nào?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play