Loáng cái đã kiếm được tám triệu, Ngô Bình vui mừng nói: “Được lắm, sau này tôi sẽ đến thành Đại Vũ”.
Thanh Quan chạy tới rồi hào hứng nói: “Ông ơi, hôm nay con đã luyện thành mấy lò đan dược”, nói rồi, cậu ta đưa đan dược ra cho ông cụ Quý xem.
Ông cụ Quý cười đến không khép miệng được: “Tốt, Thanh Quan giỏi lắm! Sau này, chắc chắn cháu sẽ thành thầy luyện đan”.
Tối đó, Ngô Bình lại luyện chế thêm ba lò Bí Lực Đan và ba lò Nhập Bí Đan. Anh định trước khi trời sáng, anh độn thổ đến thành Đại Vũ.
Nhưng ngay khi Ngô Bình chuẩn bị nghỉ ngơi thì bên ngoài cổng nhà họ Quý chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, quản gia nhà họ vội vàng ra mở cửa, ngay sau đó đã có một tốp người xông vào.
“Chủ nhà này đâu, ra đây nói chuyện”, người đi đầu cất giọng ngông nghênh.
Ông cụ Quý bị tỉnh giấc, sau đó dẫn người ra xem có chuyện gì. Khi ông ấy nhìn thấy người đến mặc đồ có ký hiệu của nhà họ Diệp thì lập tức chắp tay nói: “Các vị đêm khuya đến thăm, không biết có gì chỉ dạy?”
Người đi đầu trông rất to con, gã hỏi ông cụ Quý: “Có người ở gần đây bảo có mùi đan dược toả ra ở trong nhà ông, nói mau, có phải ông ăn trộm đan dược của nhà họ Diệp không?”
Mấy ngày qua, nhà họ Diệp đã luyện chế khá nhiều đan dược nên mùi thơm đã bay xa, khiến người ở bên ngoài ngửi thấy. Có người xấu tính đã mách lẻo với nhà họ Diệp nên mới có chuyện này.
Diệp Thành là địa bàn của nhà họ Diệp, nhà họ bàn bạc xong thì nghĩ đã có người ăn trộm đan dược nhà mình, đã thế còn luyện ra mùi thơm hơn, vì thế họ mới đến nhà họ Quý ngay trong đêm để điều tra.
Ông cụ Quý xua tay nói: “Cả nhà tôi đều ăn ở thật thà thì sao dám ăn trộm đan dược? Thật ra là cháu tôi từng học luyện đan ở nhà họ Diệp nên đang thử luyện đan ở nhà, nó đã làm hỏng không biết bao nhiêu dược liệu rồi. Haizz, không ngờ vì thế mà khiến nhà họ Diệp hiểu lầm”.
Người kia hỏi: “Nhà ông có người học luyện đan ở nhà họ Diệp ư?”
“Vâng”, ông cụ Quý đáp.
Người kia có vẻ không tin lắm nên nói: “Dẫn tôi đi xem”.
Ông cụ Quý gọi Thanh Quan tới, sau đó dẫn họ tới phòng luyện đan. Lúc này, Ngô Bình đã về phòng nghỉ ngơi, chứ không ở đây.
Sau khi vào trong phòng, quả nhiên bọn họ đã trống thấy rất nhiều bã dược liệu cùng khá nhiều dược liệu chất đống trên giá.
Cuối cùng, người kia nhìn vào lò luyện đan rồi hỏi: “Lò này ở đâu ra?”
Ông cụ Quý: “Do tổ tiên nhà tôi để lại, nhiều người biết chuyện này lắm ạ”.
Người kia cười lạnh: “Tổ tiên để lại cái gì, tôi thấy ông lấy trộm của nhà họ Diệp thì có”.
Ông cụ Quý vội xua tay: “Không, đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi mà”.
Đương nhiên người kia biết đây là đồ của nhà họ Quý, nhưng gã đã nhìn thấy và muốn chiếm cái lò này làm của riêng nên một mực nói: “Người đâu, mang cái lò này đi!”