Hóa ra cậu ta đã tận mắt nhìn thấy đan sư của nhà họ Diệp luyện đan. Họ cũng sử dụng một kỹ thuật tương tự, nhưng nó kém tao nhã và nhịp nhàng hơn nhiều so với kỹ thuật của Ngô Bình.
Ngô Bình cho từng loại dược liệu vào lò rồi điều khiển ngọn lửa. Hai tay anh kết thành ấn, cũng không biết dùng cách gì mà ngọn lửa dưới đáy lò đột nhiên hóa thành hình hoa sen, chia làm ba tầng.
Không đến ba mươi phút, Ngô Bình dùng lòng bàn tay đập vào lò luyện đan. Lập tức, một luồng đan khí ba màu bay ra, anh liền nắm lấy trong tay, hai tay kết ấn và ngưng tụ đan khí thành bốn viên đan dược.
Đan dược này to bằng hạt đậu, tỏa ra mùi dược liệu nhàn nhạt.
Lúc này, người nhà họ Quý đều sững người, cậu thiếu niên kia thì kích động đến quỳ trên mặt đất cầu xin: "Trình độ luyện đan của anh quá đỉnh, xin hãy dạy em thành đan sư với!"
Ngô Bình đưa một viên đan dược cho cậu thiếu niên, cười nói: "Loại đan dược này có thể rèn luyện thân thể và cường hóa tinh thần, hãy cầm lấy".
Sau khi uống đan dược, cậu thiếu niên cảm thấy một năng lượng bí ẩn lưu thông trong cơ thể, giúp ích rất nhiều cho cơ thể và tinh thần của cậu ta. Cậu ta mừng rỡ nhảy cẫng lên, kích động nói: "Đan dược quá tốt!"
Ông cụ Quý vội vàng hành lễ với Ngô Bình: "Ngô đan sư, trước đây tôi không biết cậu là một đan sư, vì vậy tôi đã sơ suất, xin hãy tha thứ cho tôi!"
Ngô Bình cười nói: "Ông Quý không cần nói như vậy, tôi sẽ ở lại Diệp Thành mấy ngày, hi vọng có thể mượn cái lò luyện đan này".
Ông cụ Quý cười nói: "Trong thời gian tiên sinh ở lại đây, xin cứ dùng lò luyện này tùy ý, dùng bao lâu cũng được!"
Ông ấy quá hiểu giá trị của một đan sư. Việc cho Ngô Bình sử dụng lò luyện đan của ông ấy chắc chắn sẽ có lợi.
Đêm đó, Ngô Bình đã dạy cậu thiếu niên một số điều cơ bản về luyện đan. Cậu bé đã học rất chăm chỉ và ghi lại từng thứ một.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đưa theo mấy tiêu sư ra ngoài mua dược liệu. Tuy nhiên, trước khi đi mua dược liệu, anh đã đến đan đường của nhà họ Diệp ở Diệp thành để xem họ luyện chế các loại đan dược nào.
Có rất nhiều khách hàng trong đan đường nhà họ Diệp, nhưng hầu hết họ đều chỉ đến để xem, dù sao không phải ai cũng có thể mua được những viên đan này.
Đan đường nhà họ Diệp được chia thành ba tầng. Những viên đan phổ biến nhất được đặt ở tầng một, những viên đan quý hơn được đặt ở tầng hai và những viên đan quý nhất được cất giữ ở tầng ba.
Ngô Bình đến đan đường, đầu tiên anh đi dạo một vòng ở tầng một và thấy rằng chúng đều là những viên đan bình thường. Đây thậm chí không thể được coi là đan dược mà giống như thang thuốc được đun sôi ở nhà và uống.
Sau đó, anh lên tầng hai. Tầng thứ hai chất đầy đan dược, nhưng Ngô Bình cũng không cảm thấy những đan dược này có chất lượng và tác dụng quá nổi bật.
Cuối cùng, anh lên tầng ba. Đan dược tầng ba không nhiều, chỉ có mười mấy loại, nhưng mỗi loại giá cả đều hơn mấy vạn tiền Linh. Đây không phải giá mà người bình thường có thể mua được.
Một tiểu nhị đi theo anh suốt chặng đường, giới thiệu nhiều loại đan dược khác nhau. Nhìn thấy Ngô Bình đã lên đến tầng ba, cậu ta mừng thầm và nói: "Thưa tiên sinh, đây đều là tinh hoa đan dược của đan đường chúng tôi và chỉ những người như tiên sinh mới đủ sức mua".