Ngô Bình đã nghe danh nhà họ Diệp từ lâu, đồng thời cũng biết nhà họ Diệp có đan sư nên lập tức đưa đoàn hộ tống đến Diệp thành.
Trước khi trời tối, đoàn hộ tống cuối cùng cũng vào được Diệp Thành. Thành phố này lớn hơn thị trấn nhỏ trước đó gấp mười lần, thương mại ở đây rất phát triển, có thể nhìn thấy những xe chở dược liệu được đưa vào thành phố.
Đoàn hộ tống ở lại trong một gia đình giàu có. Gia đình giàu có này rất hiếu khách, gia chủ đã sai người hầu chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.
Đây là gia tộc họ Quý và chủ gia đình là một ông già ngoài sáu mươi tuổi.
Vào buổi tối, Ngô Bình đến dự tiệc. Vị tiêu sư già và một số tiêu sư khác cũng tham dự. Con trai và cháu trai của gia chủ nhà họ Quý cũng tới.
Sau ba ly rượu, Ngô Bình nói: "Ông Quý, tôi nghe nói gia tộc nhà họ Diệp ở Diệp thành có rất nhiều đan sư".
Ông Quý cười và nói: "Đương nhiên. Diệp thành trong những ngày đầu tiên chỉ là một trang viên nhỏ. Sau đó, nhờ có gia tộc họ Diệp phát triển nên dần dần trở thành Diệp thành hiện tại".
Ngô Bình: “Diệp thành có thuộc phạm vi ảnh hưởng của Thiên Tương Tông không?”
Ông Quý: "Mặc dù nó nằm ở vùng biên giới, nhưng vẫn có thể coi là địa bàn của Thiên Tương Tông. Nhưng Diệp thành nằm dưới sự quản lý của nhà họ Diệp, Thiên Tương Tông sẽ không can thiệp, và cũng không đủ sức để can thiệp".
Ngô Bình: "Ồ, vậy thì tại sao tôi lại nghe nói rằng Thiên Tương Tông đã cướp dược liệu nhà họ Diệp vận chuyển?"
Ông Quý đáp: "Đây là chuyện bình thường. Nhưng nói chung, Thiên Tương Tông không dám làm điều gì quá trắng trợn. Bởi vì họ đã động đến đồ của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp nhất định sẽ trả đũa. Mặc dù thực lực tổng thể của nhà họ Diệp không bằng Thiên Tương Tông, nhưng nó không phải là thế lực mà Thiên Tương Tông có thể tùy tiện bắt nạt".
"Thì ra là như vậy. Ông Quý, Diệp thành này hẳn là có đan đường, bên trong có bao nhiêu loại đan dược?"
Ông Quý cười nói: "Đương nhiên là có. Trong đó có mấy trăm loại đan dược, thậm chí còn có một ít đan dược quý hiếm, ngày mai tôi sẽ phái người dẫn cậu đi một vòng".
Ngô Bình: "Được, vậy ngày mai tôi đi xem một chút".
Lúc này, một người hầu vội vàng chạy tới, lo lắng nói: "Ông chủ, không ổn rồi. Tiểu thiếu gia lại luyện đan nữa, lò luyện đan dường như sắp nổ tung rồi! "
Ông Quý lo lắng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, chửi bới: "Mẹ kiếp! Nó cưỡi ngựa xem hoa học luyện đan ở nhà họ Diệp có mấy ngày, làm sao có thể biết luyện đan được cơ chứ? Giờ thì xong rồi, lò luyện đan này là do tổ tiên truyền lại!"
Mấy người nhà họ Quý đã đứng dậy và chạy đến đó, Ngô Bình cũng đi theo và an ủi: "Ông Quý, đừng lo lắng, tôi biết một số nguyên tắc luyện đan, có lẽ tôi có thể giúp được".
Ông Quý vui mừng khôn xiết, vội nói: "Tốt lắm! Người anh em, đi theo tôi xem một chút, tốt nhất là phải giữ được cái lò!"
Ngô Bình đi theo đến một tiểu viện, cửa đang mở toang, khói dày đặc từ trong nhà bốc lên. Bên ngoài ngôi nhà, một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi đang ho, có vẻ như bị ngạt khói.
Ông Quý đá cậu ta một cái, mắng: "Thằng khốn kiếp, ai bảo mày đụng vào lò luyện đan? Tao đánh chết mày!"