Ngô Bình không thể tránh, nếu anh tránh thì tiêu sư phía sau sẽ bị đao khí chém chết. Anh ngồi yên bất động, tay phải nâng lên, pháp lực mới tu luyện ngưng tụ thành tấm khiên trước mặt, ngăn cản đao khí.
“Ầm!”
Một âm thanh vang dội vang lên, đao khí vỡ vụn, tấm khiên của Ngô Bình vẫn không thay đổi gì.
Người đàn ông cao to cười lạnh: “Đỡ tiếp ba đao của tôi!”
Anh ta vươn lên không, chớp mắt đã chém ra ba luồng đao khí, những đai khí này đến nửa đường thành hợp nhất làm một, lại tấn công vào tấm khiên.
“Răng rắc!”
Chiếc ghế Ngô Bình ngồi bị gãy một chân, anh khẽ nhíu mày, tên to con trước mặt này có lẽ cũng là tu sĩ Bí Cảnh, nhưng thực lực lại rất cao, tựa như thần lực trời sinh vậy.
Thấy Ngô Bình vẫn không có chuyện gì, người đàn ông cao to bật cười: “Tốt lắm, vậy đỡ lấy một đòn trăm đao của tôi!”
Anh ta hít sâu một hơi, quanh người bỗng xuất hiện một trăm vầng sáng màu tím, từng vầng sáng đều ẩn chứa một luồng đao khí, bọn nó bỗng chốc bùng nổ, lao vào trong đao lớn, sau đó người đàn ông cao to rống lớn một tiếng, chém ra một đao!
“Rầm!”
Một luồng đao khí khổng lồ dài cả trăm mét lóe lên như chớp, vang vọng chém về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không thể không dùng hết sức đối phó, anh gầm lên, pháp lực ngưng tụ thành một đao khí hình bàn tay màu đen.
“Cạch!”
Đai khí tiếp xúc với bàn tay của Ngô Bình, lập tức cố định trên không, sau đó bị bàn tay lớn chậm rãi chém gãy, lẳng lặng biến mất.
Bàn tay lớn của Ngô Bình ấn về phía trước, xuyên không đè người đàn ông cao to dưới đất, thân thể rơi xuống dưới đất nửa mét. Lúc này thất khiếu anh ta cũng chảy máu, xương cốt khắp người gãy nát.
Ngô Bình tiến đến trước mặt anh ta, hỏi: “Các anh là ai?”
Người đàn ông cao to trừng mắt nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của Thiên Tướng Tông!”
Ngô Bình nhíu mày: “Anh là đệ tử của Thiên Tướng Tông? Mấy tên sát thủ lúc nãy đuổi giết ai?”
Người đàn ông cao to: “Một tên thương lái qua đường, trên người có rất nhiều tiền, bị chúng tôi đánh cướp. Nhưng người kia mạng lớn, lại chạy thoát mất”.
Ngô Bình cười lạnh: “Các ngươi đường đường là đệ tử Thiên Tướng Tông mà lại giết người cướp đạo, anh không thất mất mặt sao?”
Vẻ mặt người đàn ông cao to trở nên kỳ lạ, nói: “Thiên Tướng Tông trước giờ đều như vậy, còn có gì mà mất mặt chứ?”
Ngô Bình ngạc nhiên, một tông chủ mà lại đi đánh cướp sao?
Người đàn ông cao to: “Thiên Tướng Tông chúng tôi trước giờ không cho đệ tử tài nguyên, đệ tử muốn lấy được tài nguyên tu hành thì phải ra ngoài cướp bóc”.
Ngô Bình: “Nếu Thiên Tướng Tông đã không cho các anh tài nguyên thì nó tồn tại có giá trị gì?”
“Đương nhiên là làm chỗ dựa cho chúng tôi rồi. Cho dù có bối cảnh lai lịch lớn đến đâu, chúng tôi cũng có thể cướp bóc, nhỡ đâu bị người bị hại báo thù, lúc đó tông môn sẽ đứng ra”.
Ngô Bình nghe mà trợn tròn mắt, một tông môn mà lại làm giàu bằng cướp bóc như vậy.