"Vàng là hàng lậu. Bây giờ, bổn quan sẽ tịch thu nó!", quan sai hét lên.
Ngô Bình đứng lên, đi đến trước mặt viên quan, một tay đặt lên vai hắn. Một luồng sức mạnh khủng khiếp đi vào trong người khiến tên quan toàn thân run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Xem cho rõ ràng, đồ của tôi thực sự là hàng lậu?" anh hỏi một cách bình tĩnh.
Quan sai biết rất rõ chỉ cần hắn ta dám nói đây là hàng lậu, Ngô Bình sẽ giết và chôn hắn ta ngay tại chỗ. Không ai trong số những thuộc hạ đi cùng hắn có thể trốn thoát!
Quan sai đảo mắt nhìn quanh, nói: "Không phải hàng lậu, hoàn toàn không phải!"
Ngô Bình:"Đừng nghĩ chúng tôi là người nơi khác đến thì có thể tùy tiện bắt nạt. Những kẻ vô dụng như ông không thể gây chuyện với tôi đâu. Tôi có thể giết mười tên rác rưởi như ông đấy, biết chưa hả?"
Tên quan nuốt nước bọt: "Vâng, tiểu nhân hiểu rồi".
Ngô Bình buông tay, ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Còn viên quan thì xua tay, vội vã dẫn thuộc hạ đi.
Nửa đêm, Diệp Thiên lấy huyết thạch ra. Khi Ngô Bình đưa thần niệm của mình đi vào huyết thạch, huyết thạch đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, sau đó ánh sáng này tỏa ra từ viên đá rồi chui vào trong lồng ngực của anh.
Một luồng huyết khí xâm nhập vào cơ thể, sau cùng hòa vào máu của Ngô Bình. Một cách mơ hồ, anh cảm thấy những thay đổi nhỏ trong máu mình.
Đầu giờ sáng, Ngô Bình bị đánh thức bởi một loạt tiếng ồn. Hóa ra là tên quan hôm trước lại tới, lần này hắn dẫn theo rất nhiều người bao vây khách điếm.
"Tên đạo tặc bên trong kia, lập tức đi ra đầu hàng, nếu không sẽ giết không tha!"
"Ngô tiêu đầu, có vẻ như đám người này vẫn cắn chặt không chịu buông", một tiêu sư giận dữ nghiến răng.
Ngô Bình: "Tôi sẽ đối phó với bọn chúng".
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy tên quan ngày hôm qua trốn ở phía sau. Ngoài ra, còn có một tên quan cao lớn hơn đang đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Ngô Bình bước ra ngoài, tên quan phía sau nói: "Thượng quan, đây chính là kẻ đã uy hiếp tiểu nhân. Hắn còn nói nếu dám tra xét hắn, hắn sẽ giết tiểu nhân!"
Tên quan đứng phía trước mặt sa sầm lại, quát: "To gan! Đây là đế quốc Võ Anh, sao ngươi dám ngông cuồng như vậy! Người đâu, bắt hắn lại!"
"Bùm!"
Một bí lực với sức mạnh kinh thiên bộc phát, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay to màu đen che gần nửa bầu trời, bao phủ toàn bộ khách điếm. Nhìn thấy bàn tay lớn, mặt đám người kia trở nên trắng bệch.
Vẻ mặt của tên quan ban nãy cũng thay đổi, hắn ta quay đầu lại và hét vào mặt tên quan phía sau: "Tên khốn kiếp này, nơi này không có đạo tặc, ngươi chính là muốn trộm quan tài vàng của người khác thì có. Đúng là đáng chết!"
Tên quan này vì muốn giữ mạng nên đã rút dao ra chém tên quan phía sau. Sau đó, hắn ta nghiêm nghị nói: "Anh bạn này, tất cả mọi việc chỉ là một sự hiểu lầm, xin lỗi ban nãy đã đắc tội".
Ngô Bình thu hồi bí lực cấp Thần. Một khi bí lực này được thi triển thì tất cả những người có mặt ở đây sẽ chết, không ai có thể sống sót.