Ngô Bình: “Toàn lũ tép riu!”
Anh giậm chân một cái thi triển một bí chú, sương mù lập tức xuất hiện, sau đó anh đã biến mất trong màn sương rồi xuất hiện phía sau Ba Thanh Ninh.
Hai người đang khống chế cô ấy kêu lên hự mọt tiếng rồi ngã ra ngất xỉu. Cùng lúc đó, Ngô Bình và Ba Thanh Ninh đã biến mất, sau đó xuất hiện cạnh xe ngựa.
“Đi!”
Anh hô lên, sau đó cả ba nhanh chóng lên xe. Lúc này, người nhà họ Dương đã bị sương mù vây kín nên đang rất hỗn loạn.
Xe ra khỏi thành Huyền Thiết, Ngô Bình lệnh cho các tiêu sư tách nhau ra.
Sương mù không thể kìm chân nhà họ Dương quá lâu, sau khi họ rời khỏi thành được hơn một trăm dặm thì cao thủ nhà họ Dương đã đuổi tới. Người đi đầu bay vút lên cao, sau đó tung một tia sét hình con rắn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình tung một chưởng lên cao, một tấm màn chắn xuất hiện xung quanh xe ngựa. Đây là một loại bí lực dùng để phòng ngự, tia sét chỉ đánh được ở bên ngoài, chứ không gây tổn thương cho người ở bên trong.
Hàn Tuyết Kỳ: “Người ra tay ở tầng thứ tư Bí cảnh rồi đấy”.
Ngô Bình: “Tiếc là bí lực của hắn quá yếu, hơn nữa còn không tinh thuần”.
Sau đó, anh phóng tiếp một bí lực ra, cả xe ngựa đã bay lên cao rồi lao nhanh lên phía trước, bỏ những người khác ở tít phía sau.
Đoạn đường sau, Ngô Bình lại đánh lui hai tốp khác tiếp. Đến chiều cùng ngày thì anh đã về đến tiêu tục Uy Hổ ở Long Thành.
Đến nơi, Ba Thanh Ninh xuống xe rồi hành lễ với Ngô Bình và Hàn Tuyết Kỳ: “Cảm ơn hai người”.
Ngô Bình trả lại chiếc hộp cho cô ấy rồi nói: “Thanh Ninh cô nương, nhà họ Ba đã không còn nữa, cô định tính thế nào?”
Ba Thanh Ninh: “Thiên hạ rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có chỗ cho tôi dung thân”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Đằng nào cũng đắc tội với hai nhà Dương, Lang rồi, sau này em hãy ở lại tiêu cục đi”.
Ba Thanh Ninh: “Cảm ơn chị”.
Cô ấy đưa lại chiếc hộp cho Ngô Bình rồi nói: “Ngô đại ca, nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, tôi tặng anh, hi vọng có thể giúp được gì đó cho anh”.
Ngô Bình cầm lấy rồi gật đầu: “Đúng là thứ này hữu dụng với tôi, tôi nhận nhé”.
Thu xếp cho cô ấy xong, Hàn Tuyết Kỳ hỏi: “Nó có tác dụng với anh thật à?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó có thử làm cầu nối kết nối với vũ trụ chính, có nó rồi thì tôi có thể dễ dàng hấp thu sức mạnh của vũ trụ chính hơn”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Khi nào về, tôi sẽ sai người đưa kim phiếu cho anh, à tôi sẽ bảo người chuẩn bị dược liệu cho anh luyện đan”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Lò luyện đan mà tổng tiêu kể đang ở đâu?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Tôi sẽ mang đến cho anh trong vòng ba ngày, mấy ngày qua anh vất vả rồi, đi nghỉ đi”.
Sau chuyến đi vừa rồi, Ngô Bình đã biết được tầm quan trọng của bí lực nên giờ sẽ tiếp tục cảm nhận bí chú.