Đến đó rồi, Ngô Bình đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp hệt như Hàn Tuyết Kỳ đang ngồi ở đây. Nhìn thấy Hàn Tuyết Kỳ, cô gái đứng dậy nói: “Chị Tuyết Kỳ”.
Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Thanh Ninh, em ở đây đã quen chưa?”
Cô gái này chính là Ba Thanh Ninh - tiểu thư của nhà họ Ba, cô ấy nói: “Em chỉ ở trong nhà chứ không đi đâu nên chg biết có quen hay không. Chị Tuyết Kỳ, khi nào thì mình đến nhà họ Dương ạ?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Bây giờ, em chuẩn bị xong chưa?”
Ba Thanh Ninh gật đầu: “Rồi ạ”.
Hàn Tuyết Kỳ giới thiệu qua về Ngô Bình: “Đây là tiêu đầu Ngô, anh ấy đã bảo vệ chị trên đường đi và giết được nhiều kẻ xấu. Lát nữa, anh ấy cũng sẽ bảo vệ cho em”.
Ba Thanh Ninh hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn tiêu đầu Ngô”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chúng ta đi thôi”.
Sau đó, bọn họ lên xe rồi tiến về phía nhà họ Dương, lần này đích thân Ngô Bình đánh xe.
Từ đây đến nhà họ Dương còn khoảng chục dặm nữa, chiếc xe vừa lên đường, Ngô Bình đã thấy có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình cùng xe ngựa. Anh vẫn bình thản như không tiếp tục điều khiển xe.
Khi xe đi qua một con phố lớn, Ngô Bình chợt ngoảnh nhìn sang bên trái thì thấy có một người đứng trên nóc của căn nhà chín tầng rồi dương cung bắn về phía họ.
Mũi tên dài ba mét, thoạt nhìn trông đã rất nặng.
Ngô Bình ngồi yên trên xe rồi chộp tay lên cao, ngưng tụ bí lực thành một bàn tay lớn, nó bay ra xa rồi bắt lấy mũi tên kia rồi ném về phía ngược lại.
Vù!
Mũi tên bay ngược lại rồi bắn trúng ngực người kia, tên đó kêu lên đau đớn rồi ngã từ trên cao xuống.
Cùng lúc đó, liên tục có những người mặc đồ đen xuất hiện trên các mái nhà ở xung quanh, họ tung các móc sắt về phía xe ngựa.
Ngô Bình vẫn ngồi yên bất động, sau đó vặn người rồi lại giơ tay phải lên. 24 bí lực ngưng tụ thành một cánh tay rồi bay lên cao, không những túm lấy các móc câu kia, mà còn bắt hết những người tung móc câu lại, sau đó bóp cổ rồi dùng móc câu treo họ lên cao.
Ba Thanh Ninh ngồi trong xe hoảng sợ nói: “Tiêu sư Ngô có thực lực mạnh quá, em không nhìn rõ được luôn”.
Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Cao thủ Bí cảnh chg ai giống ai, có người tu luyện bí cảnh cấp thấp, người lại tu luyện bí cảnh cấp cao. Em chỉ nhìn thấy được một phần thực lực của anh ấy thôi, chứ người ta chưa thi triển hết tài năng ra đâu”.
Dường như bản lĩnh của Ngô Bình đã dọa những kẻ chuẩn bị ra tay phải suy nghĩ lại, vì thế sau đó họ đã thuận lợi đi tới nhà họ Dương.
Công tử nhà họ Dương nhận được tim xong thì đã chờ sẵn bên ngoài. Ngô Bình đừng xe cách cổng khoảng 20 mét, sau đó ngoảnh lại hỏi: “Tổng tiêu đầu, có phải qua cánh cổng này xong là mình hết nhiệm vụ không?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Đương nhiên, chỉ cần đưa người qua cổng xong là mình hết trách nhiệm”.
Sau đó, cô ấy nói với Ba Thanh Ninh: “Thanh Ninh, dù đến Dương phủ rồi thì em vẫn phải cẩn thận, nhà em làm vậy đúng là liều lĩnh”.
Ba Thanh Ninh: “Em biết rồi, nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác cả”.
Dương công tử trông rất phong độ, anh ta đi tới rồi cười nói: “Các tiêu đầu vất vả rồi”.