Sau khi tiêu diệt lũ người này, anh đi tới bên cạnh Mẫn Nhi, khẽ ấn nhẹ vài cái lên người cô.
Mẫn Nhi lập tức tỉnh lại, vừa nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức nói: "Ngô đại ca, chạy mau, có kẻ muốn tới bắt anh!"
Ngô Bình dịu dàng nói: "Anh đã đánh bại bọn chúng rồi, em đừng sợ".
Mẫn Nhi đột nhiên oà khóc nức nở: "Ngô đại ca, bọn chúng đâm chết mẹ em rồi!"
Ngô Bình thở dài đáp: "Anh xin lỗi, Mẫn Nhi, là anh làm liên luỵ đến em".
Mẫn Nhi khóc nức nở như trẻ nhỏ: "Ngô đại ca, em không còn mẹ nữa rồi".
Ngô Bình dịu dàng nói: "Sau này em hãy đi theo anh".
Sau đó, Ngô Bình ra ngoài giết hết đám tai mắt xung quanh nhà. Sau đó anh kéo mấy cái xác vào sân, cho vào bao rồi đưa tới nơi hoang vắng để đốt.
Sau khi xong việc, anh quay lại mai táng cho mẹ Mẫn Nhi rồi đưa cô ấy cùng tới tiêu cục.
Trong sân của tiêu cục, Mẫn Nhi lặng lẽ thu xếp đồ đạc, quét dọn nhà của. Sau khi mẹ mất, tâm trạng cô ấy lúc nào cũng ủ dột.
Đến tối hôm đó, Long tiêu đầu đột nhiên tìm tới cửa, hỏi: "Ngô tiêu đầu, có một chuyến hàng cần người hộ tống gấp, anh có muốn nhận không?"
Thi thoảng sẽ có những chuyến hộ tống gấp vì thân chủ vào phút chót đột ngột muốn thuê bảo tiêu. Chuyến đi kiểu này không có lộ trình cụ thể, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cho nên, không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu may mắn thì sẽ thuận buồm xuôi gió, không thì có thể không toàn mạng.
Ngô Bình đầu nảy số rất nhanh, anh biết đây rất có thể là một bài kiểm tra của tiêu cục đối với anh. Dù gì anh cũng là người mới, liệu có dùng được không vẫn còn phải quan sát.
Anh đáp: "Được, tôi nhận, thứ cần được bảo vệ là gì?"
Long Hành Tôn: "Một viên đan dược, nghe nói giá của nó mua được mấy toà thành! Viên đan dược này cần được giao tới thành Ám Dạ, lộ trình dài năm nghìn bảy trăm dặm".
Ngô Bình: "Được, khi nào xuất phát?"
Long Hành Tôn: "Nếu được thì tốt nhất là xuất phát luôn vì đối phương có yêu cầu về thời gian, hàng nhất định phải đến nơi trước khi trời sáng".
Ngô Bình gật đầu: "Không vấn đề gì".
Ngô Bình theo Long Hành Tôn đến đại sảnh, tổng tiêu đầu cũng ở đó. Cô ấy giao cho Ngô Bình một cái hộp gỗ, nói: "Ngô tiêu đầu, thứ cần giao có giá trị cực lớn, hy vọng anh không làm tôi thất vọng".
Ngô Bình: "Xin tổng tiêu đầu yên tâm, tôi nhất định đưa nó đến đích an toàn".
Tổng tiêu đầu gật đầu đáp: "Tôi để anh nhận chuyến này là vì tín nhiệm anh. Hàn Tuyết Kỳ này trước nay nhìn người rất chuẩn".
Ngô Bình nhận lấy cái hộp, đáp: "Cáo từ!"
Nhìn Ngô Bình đi ra khỏi đại sảnh, Long Hành Tôn có chút lo lắng, nói: "Tổng tiêu đầu, đây là đan dược có giá trị cực lớn, cứ giao cho người mới như vậy, ngộ nhỡ...."
Hàn Tuyết Kỳ đáp: "Người này chắc chắn không phải một kẻ tầm thường, tôi tin vào con mắt nhìn người của mình".