Mẫn Nhi: “Ngô đại ca, bán một nghìn lượng không phải là quá rẻ sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Nếu không cần bán gấp thì bán ba nghìn lượng hay năm nghìn lượng cũng được".
Mẫn Nhi: "Ngô đại ca, vậy tại sao chúng ta không từ từ bán mà lại bán gấp như vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Bây giờ anh phải tích lũy một số tài sản càng sớm càng tốt để có thể tạo ra những viên đan dược còn có giá hơn".
Mẫn Nhi tò mò hỏi: "Có giá như thế nào?"
Ngô Bình: "Những loại đan dược quý gấp trăm gấp nghìn lần Bổ Khí Đan".
Mẫn Nhi trợn tròn hai mắt: "Đan dược quý hơn gấp nghìn lần? Trời ạ, Ngô đại ca sắp phát tài rồi!"
Ngô Bình cười "ha ha" và nói: "Khi tu luyện, anh sẽ cần sử dụng rất nhiều thứ quý giá, những thứ này rất đắt và sẽ tốn rất nhiều tiền".
Mẫn Nhi "ừm" một cái rồi nói: "Ngô đại ca, anh sẽ sống ở đây cả đời chứ?"
Ngô Bình cười nói: "Không có buổi tiệc nào là không tàn, ngay cả người thân cũng có ngày từ biệt".
Mẫn Nhi khẽ gật đầu tựa hồ như đã hiểu, nhưng cũng tựa hồ như không hiểu.
Trở về nhà, Diệp Thiên Thanh đếm những tờ kim phiếu và bắt đầu tu luyện bí chú, còn Mẫn Nhi bắt đầu dọn dẹp sân.
Sáng sớm hôm sau, ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng, Ngô Bình thong thả đi ra mở cửa thì thấy mấy tên nha dịch đứng bên ngoài, phía sau là Lưu giáp trưởng.
Một tay nha dịch nhìn Ngô Bình hỏi: "Có phải anh là người bán đan dược Bổ Khí Hoàn trên phố không?"
Ngô Bình thờ ơ đáp: "Là tôi, có chuyện gì?"
Nha dịch cười nói: "Không có chuyện gì, nhưng Chu phủ làm mất một lô đan dược, chúng tôi nghi ngờ anh ăn trộm lô đan dược kia, mời đi theo chúng tôi!"
Mẫn Nhi lúc này từ trong nhà đi ra, nghe bọn họ nói như vậy, vội vàng nói: "Các người ngậm máu phun người, thuốc là do Ngô đại ca tự mình điều chế, tôi còn giúp anh ấy nữa!"
Nha dịch quay đầu nhìn Mẫn Nhi một cái: "Tiểu nha đầu, gây sự với người của nha môn sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô không biết sao?"
Mẫn Nhi có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứng giọng: "Những điều tôi nói là sự thật!"
Một nha dịch ở phía sau tức giận nói: “Tiểu nha đầu này muốn chết rồi!”, vừa nói hắn ta vừa giơ chân định đá Mẫn Nhi một cái. Nếu cú đá này trúng, Mẫn Nhi ít nhất sẽ bị gãy xương.
"Bùm!"
Ngay khi người đàn ông nhấc chân lên, hắn ta và mấy kẻ đi cùng đã bị một lực rất mạnh đẩy ra xa. Bọn họ không giữ được thăng bằng và lần lượt ngã xuống đất. Tên vừa định đá Mẫn Nhi còn bị Ngô Bình đá văng ra xa hơn, hắn bay xa một đoạn đến khi va vào bức tường của căn nhà đối diện, máu từ miệng và mũi không ngừng tuôn ra, xem ra đã bị trọng thương.
Đám nha dịch kia cả giận, hung hăng nói: "Anh dám đánh người của nha môn!"