Một tiêu sư không nhịn được nói: “Tiêu đầu Mã, theo luật thì phải tham gia thêm hai vòng khảo hạch nữa cơ mà?”
Tiêu đầu Mã lườm người đó: “Khảo hạch cái gì, một tiêu sư giỏi võ như vậy hiếm có khó tìm lắm biết không hả? Tôi quyết định rồi, nhận cậu ấy luôn đi. Từ giờ trở đi, cậu bạn này sẽ là đại tiêu sư thứ 13 của tiêu cục chúng ta”.
Mọi người đều lên tiếng chúc mừng, sau này họ sẽ là anh em cùng làm việc và chung hoạn nạn nên có thái độ rất thành khẩn với nhau.
Ngô Bình: “Các vị, tôi là Ngô Bình, sau này mong được mọi người bảo ban nhiều hơn”.
Tiêu đầu Mã: “Ngô Bình, đại tiêu sư cần tuân thủ nhiều quy tắc lắm, tôi sẽ bảo tiêu sư Lư nói với cậu, tiên thể dẫn cậu đến xem chỗ ở luôn. Có chỗ nào không hài lòng thì cậu cứ nói với ông ấy nhé”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Lư Vân Dực là một người rất phong khoáng, ban nãy Ngô Bình đã nương tay với ông ấy nên ông ấy rất biết ơn: “Cậu Ngô, sau này cứ gọi tôi là ông Lư nhé”.
Ngô Bình: “Gọi là anh Lư luôn được không?”
Lư Vân Dực: “Tuỳ cậu”.
Sau đó, hai người đi đến trước một căn phòng không lớn lắm, nhưng đồ đạc thì không thiếu gì, mỗi tội không có nhà vệ sinh khép kín nên hơi bất tiện.
Lư Vân Dực: “10 ngày thì đến tám ngày chúng ta ở bên ngoài nên nơi ở hơi đơn sơ một tẹo”.
Ngô Bình không bận tâm nói: “Không sao, thế này là tốt rồi”.
Sau đó, anh hỏi: “Lư đại ca, lương của đại tiêu sư thế nào?”
Lư Vân Dực: “Thu nhập của chúng ra chia thành hai phần, một là lương căn bản. Lương này liện quan đến thời gian mình gia nhập tiêu cục, thấp nhất mỗi tháng được 12 lạng vàng. Như anh đây thì đã đến đây bảy năm rồi nên mỗi tháng được 13 lạng vàng. Phần thứ hai là trích phần trăm, chúng ta vận chuyển được càng nhiều hàng thì càng được trích nhiều phần trăm. Như tháng trước tôi chuyển được 100 chuyến hàng nên đã được chia một triệu lạng vàng, còn cậu ít cũng phải được 5000 lạng”.
Ngô Bình: “Thế cũng không ít”.
Lư Vân Dực: “Ừ, nhưng tiền kiếm dễ thì tiêu cũng nhanh, hơn nữa còn nguy hiểm. Trong bảy năm qua, đã có bốn đại tiêu sư bỏ mạng rồi, tiêu sư hộ vệ thì cũng thay quá nửa”.
Ngô Bình: “Chắc người cướp hàng cũng có thực lực không yếu, nguy hiểm là điều khó tránh”.
Lư Vân Dực cười phá lên: “Anh định làm vài năm nữa rồi đổi nghề”.
Ngô Bình: “Anh không định đột phá lên tiếp à?”
Ngô Bình nghĩ Lư Vân Dực nên đột phá lên tiếng Bí cảnh.
Lư Vân Dực thở dài: “Anh hết cơ hội rồi, nền móng của tôi không vững, hơn nữa cũng không có công pháp Bí cảnh để tu luyện”.
Ngô Bình: “Không có công pháp Bí cảnh ư?”