Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Tôi cũng mới biết gần đây, dù sao cậu cũng là đệ tử đứng đầu, thân phận thật sự cần phải được điều tra chi tiết rõ ràng, nên tôi đã bảo người đến vũ trụ Chấn Đán rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Thành thật xin lỗi, không thể nói thật với giáo chủ”.
Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi nói những lời này chỉ là muốn thẳng thắn với cậu để không còn khoảng cách với nhau. Trưởng lão Liễu cũng đã chết rồi, cậu có đến từ vũ trụ cao cấp hay không cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cậu là thiên tài thật sự, là nhân tài có thể giúp tôi phục hưng lại Huyền Minh Giáo. Thế nên từ nay về sau, cậu là đệ tử đứng đầu của Huyền Minh Giáo, cho dù trước đây đã xảy ra điều gì cũng không ảnh hưởng đến cậu của hiện tại”.
Ngô Bình cúi người với Trương Cổ Nguyệt: “Cảm ơn giáo chủ đã tin tưởng”.
Trương Cổ Nguyệt nói: “Thế nên Huyền Bình này, bây giờ cậu có thể dùng tên thật của mình rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Vâng”.
Trương Cổ Nguyệt: “Sau khi chuyện này kết thúc, cậu có thể về thăm gia đình của mình. Với tư cách là đệ tử đứng đầu của Huyền Minh Giáo, tôi nghĩ rằng không ai trong vũ trụ Chấn Đán dám chọc đến cậu”.
Ngô Bình: “Đệ tử đi đi về về, tu vi cũng bị ảnh hưởng phải không ạ?”
Trương Cổ Nguyệt: “Ừ, vì cậu được sinh ra trong vũ trụ Chấn Đán nên một khi cậu quay về thì cậu sẽ chuyển sang trạng thái tu luyện trước đây của mình. Có không ít người trong chúng tôi cũng đã gặp phải vấn đề này nhưng vẫn chưa thể tìm ra cách giải quyết”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng không sao, thực lực của vũ trụ Chấn Đán của đệ tử rất khó gặp được đối thủ”.
Trương Cổ Nguyệt: “Vậy thì tốt. Tóm lại, Huyền Minh Giáo là hậu thuẫn khá mạnh của cậu, dù cậu có làm gì, bọn tôi cũng sẽ ra sức ủng hộ”.
Hai người nói xong chuyện rồi thì quay lại chỗ ban đầu, Trương Cổ Nguyệt nói: “Các vị, cũng đã không còn sớm nữa, xuất phát thôi”.
Đoàn người khí thế hùng hổ, xuyên qua các tầng mây bay về phía địa điểm chiến đấu.
Ở giữa Kim Long Môn và Huyền Minh Giáo có một đỉnh núi, đỉnh núi này không thuộc quyền sở hữu của bên nào cả, phù hợp để làm nơi hẹn chiến của hai bên.
Khi lên đến đỉnh núi chỉ thấy đã có rất nhiều người đã đến đây, thậm chí không trung xung quanh đỉnh núi cũng có không ít tu sĩ đến xem. Huyền Minh Giáo và Kim Long Môn đều là những thế lực lớn ở đây, tất nhiên cuộc so tài giữa họ sẽ thu hút một lượng lớn người đến xem.
Mấy người Ngô Bình đáp xuống đỉnh núi.
Đưa mắt nhìn sang, thế trận của Kim Long Môn rất mạnh, không chỉ có môn chủ mà các cao thủ trưởng lão trong môn phải cũng đến. Kim Long Môn không thể không xem trọng chuyện lớn liên quan đến một phần tư lãnh địa.
Ngô Bình lại không thèm nhìn đối phương lấy một cái, vừa đáp xuống đất, anh đã một hòn đá rồi ngồi xuống.
Trương Cổ Nguyệt chắp tay với Kim Long Môn: “Để các vị đợi lâu rồi”.
Một tu sĩ đồ đen bước ra, cười nói: “Được Huyền Minh Giáo và Kim Long Môn tin tưởng, tôi được vinh hạnh trở thành người chứng kiến trận đấu cược lần này”.
Lại một người đàn ông áo trắng bước ra, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng rất vinh hạnh, bây giờ mời hai bên thống nhất quy tắc và ký vào hiệp nghị đấu cược”.