Cũng có nghĩa, với tốc độ hiện tại, nếu anh muốn viết hết toàn bộ thì mất khoảng một tháng.
Lúc này Vân Thường đi đến, nói: “Lão gia, hôm nay là ngày tụ hội đệ tử tinh anh, có cần đi không?”
Ngô Bình ngây người: “Bây giờ tôi là đệ tử đứng đầu, đi làm gì?”
Vân Thường cười nói: “Giáo chủ vẫn chưa tuyên bố ra ngoài. Nhưng, hai cô con gái nuôi của giáo chủ hôm qua đã đến rồi, vẫn đợi anh ở bên ngoài”.
Ngô Bình: "Ừ, dẫn mấy cô ấy tới gặp anh đi".
Trong đại sảnh, hai cô gái nhẹ nhàng bước vào cửa, cả hai quả nhiên đều có vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả Chu Khuynh Thành cũng phải nhún nhường ba phần. Hơn nữa, mỗi cái gia tay nhấc chân của hai cô đều toát ra một nét gì đó rất tao nhã khiến người ta vừa thấy đã thích.
Hai cô gái đều có dáng người cân xứng, nước da trắng nõn. Cô có dáng người đẫy đà hơn mặc áo đỏ, cô thon thả hơn mặc đồ màu vàng.
Hai cô bước tới nhẹ nhàng quỳ xuống chào: "Bích Đào, Như Tuyết ra mắt công tử!"
Ngô Bình đánh giá hai cô, đúng là không thể bắt bẻ, không hổ là Cổ Nguyệt ngàn dặm mới tìm được một, tuyển ra đều là người đẹp tuyệt sắc.
Anh khẽ gật đầu bảo: "Từ giờ trở đi, các cô hãy coi nơi này thành nhà, không cần phải khách sáo".
“Vâng thưa công tử!”, hai người nhìn nhau mỉm cười. Trước đó, các cô đều lo lắng người mình đi theo quá lạnh lùng cứng nhắc thì mình cũng khó sống.
Ngô Bình ngồi xuống, định uống trà. Người hầu vừa bưng trà tới, Bích Đào đã đặt nước trà sang bên nói: "Công tử, Bích Đào rất giỏi pha trà, để tôi làm cho".
Ngô Bình cười nói: "Vậy hả? Nếu cô biết pha trà, vậy phải chuẩn bị một ít trà ngon mới được".
Bích Đào: "Công tử, lúc đến Bích Đào có mang theo một ít, anh nếm thử xem mùi vị thế nào".
Cô ấy nói xong bèn lấy một cái hộp nhỏ mở ra, bên trong thoang thoảng mùi trà. Ngô Bình là cao thủ nên vừa ngửi đã lộ ra vẻ kinh ngạc đầy vui vẻ nói: "Trà này rang tốt ghê, giống cũng tốt, ừ còn dùng cả linh dược, có thể coi là linh trà".
Bích Đào mừng rỡ, vui vẻ nói: "Hóa ra, công tử cũng hiểu trà, Bích Đào nể sát đất luôn".
Cô ấy thành thạo pha trà xong rồi bưng đến trước mặt Ngô Bình.
Như Tuyết cũng không ở không, đi đến sau lưng Ngô Bình nói: "Công tử, Như Tuyết có biết vài cách mát xa, anh có muốn thử xem không ạ?"
Ngô Bình: "Được rồi".
Một đôi tay ngọc ngà nắn bóp bả vai anh, mỗi cái ấn đều vừa đúng, Ngô Bình lập tức cảm thấy hết sức thoải mái, cười nói: "Các cô đã được huấn luyện từ bé nên chắc cũng chịu rất nhiều khổ đúng không?"
Như Tuyết: "Nếu không nhịn được thì sẽ chẳng thể bộc lộ tài năng và không có cơ hội đi theo công tử. Anh là đệ tử đứng đầu, là cậu ấm cô chiêu, là hy vọng trong tương lai của Huyền Minh Giáo chúng tôi. Có thể theo hầu bên cạnh anh là niềm vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đi hai người chúng tôi".
Ngô Bình: "Ừ, các cô đúng là rất may mắn. Trước đó, hình như giáo chủ định đưa hai cô ra ngoài đúng không?"