Ngô Bình: “Có cái nhà họ Đà cỏn con thì làm gì được tôi?”  

 

Tên đầu trọc: “Giỏi, cứ chờ đấy”.  

 

Gã chạy lại về phía tam thiếu gia kia, nhưng vừa định nói thì tam thiếu gia đã giành trước: “Ta nghe thấy hết rồi. Ngô Bình là đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo đấy, ha ha, hắn tưởng mình là đệ tử tinh anh thì có thể coi thường nhà họ Đà chắc?”  

 

Tam thiếu gia xuống ngựa rồi đi thẳng về phía Ngô Bình, sau đó tươi cười nói: “Ngô sư huynh, nghe danh đã lâu”.  

 

Ngô Bình: “Trông anh thế này chắc cũng đến đón dâu hả?”  

 

Tam thiếu gia: “Đúng, tôi đang đến đón Ngọc Tiên Kiều, không ngờ lại gặp sư huynh”.  

 



Ngô Bình: “Thế à?”  

 

Anh hỏi Ngọc Tiên Kiều: “Tiên Kiều, sao lại có người đến đón em tiếp thế này, em định lấy hai người một lúc à?”  

 

Ngọc Tiên Kiều: “Chồng, em không muốn gả vào nhà họ Đà đâu, là họ ép em, còn nhà em không dám chống lại. May mà có anh đến, không thì em nhảy vào hố lửa rồi”.  

 

Tam thiếu gia: “Ngọc Tiên Kiều, cô nói gì thế hả?”  

 

Ngô Bình sầm mặt nói: “Họ Đà kia, hò hét với ai thế hả? Có biết cô ấy là vợ tôi không?”  

 

Tam thiếu gia không thể nhịn được nữa nên gào lên: “Họ Ngô kia, đừng có không biết điều! Anh tưởng mình là đệ tử tinh anh thì giỏi lắm hả? Có biết bác họ tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Liên quan gì đến tôi? Giờ anh xin lỗi vợ tôi mau, không thì đừng có trách”.  

 

Tam thiếu gia: “Đúng là ngông cuồng! Người khác sợ anh nhưng tôi thì không đâu”.  

 

Dứt lời, hắn lấy một đạo phù ra rồi đập vào người, toàn thân hắn lập tức phát sáng, khí tức cũng trở nên bức người.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Có trò mèo mà định doạ ai?”  

 

Tam thiếu gia: “Đây là Đại Lực Kim Cương Phù, giờ tôi đã có thực lực ngang với tu sĩ Thần Thông tầng thứ ba, xem một quyền của tôi đây”.  

 

Dứt lời, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giơ một tay lên đỡ, tam thiếu gia đã bay ra xa rồi ngã xuống đất, tay hắn bị gãy, mặt thì tái nhợt, toàn thân run rẩy.  

 

Ngô Bình đi tới gần rồi nói: “Về bảo với bố anh nếu không phục thì cứ đến đỉnh Cô Tú tìm tôi”, dứt lời, anh đỡ Ngọc Tiên Kiều lên kiệu rồi nghênh ngang bỏ đi.

Kiệu đi được một đoạn rồi, Ngô Bình mới buông Ngọc Tiên Kiều ra rồi nói: “Cô về tạm Huyền Minh Giáo với tôi một thời gian nhé”.  

 

Ngọc Tiên Kiều đã tháo khăn đội đầu ra, để lộ dung nhan tuyệt sắc, sau đó hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đừng khách sáo”, anh vừa nói dứt câu thì đã có một đám mây xuất hiện rồi đưa ba người bay về đỉnh Cô Tú.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play