Muốn đột phá lên cảnh giới này trong một thời gian ngắn là cực kỳ khó.
Cừu Quang Thái: “Ừ, con cứ thử đi, đột phá được thì tốt, không thì cũng không sao. Ta thấy sau này chắc chắn con sẽ giỏi hơn Quách Diệu Huyền kia”.
Nói rồi, ông ấy lấy một thứ màu đen toả sát khí bức người ra.
Cừu Quang Thái: “Đây là bùn Thiên Sát, cả Huyền Minh Giáo chỉ có ba khối thôi, đây vốn là vật tốt nhất cho cảnh giới Nhập Sát, tiếc là số lượng không nhiều, dùng hết bùn ở đây cũng không đủ cho mười tiến vào cảnh giới này. Huống hồ, nó còn rải rác ở khắp nơi, muốn gom lại thì khó lắm”.
Ngô Bình nghĩ tới hồ lô Vạn Hoá rồi hỏi: “Sư tôn, chắc chỗ bùn này cũng không luyện ra được nhiều thiên sát ạ?”
Cừu Quang Thái: “Ừ, nhưng con có thể dung hợp nó với sát khí khác, như vậy có thể tăng thực lực của con ở cảnh giới Nhập Sát”.
Ngô Bình: “Cũng được ạ, cảm ơn sư tôn”.
Cừu Quang Thái cười nói: “Con mau về chuẩn bị đi, sáng mai đến chỗ ta”.
“Vâng!”
Ngô Bình quay về đỉnh Cô Tú, khi đi qua cổng thì anh nghe thấy phía bên trái có tiếng động. Anh ngoảnh sang thì nhìn thấy một người đàn ông đi tới, vẻ mặt anh ta tái nhợt: “Sư đệ, anh là nhị sư huynh Cao Dực của cậu”.
Ngô Bình vội chào hỏi: “Nhị sư huynh”.
Cao Dực: “Sư đệ, ban nãy anh vốn định đến chỗ sư tôn gặp cậu, nhưng thấy mình kém cỏi quá, không có mặt mũi nào gặp sư tôn nên đành chờ cậu ở đây”.
Ngô Bình: “Sư huynh tìm em có việc gì không ạ?”
Cao Dực: “Giờ anh thành kẻ vô dụng rồi, tư chất còn thua người thường. Anh bị thế này cũng do kẻ khác hãm hại, họ không muốn sư tôn mình có đệ tử thiên tài”.
Ngô Bình: “Sư huynh có biết đó là ai không?”
Cao Dực: “Biết thì cũng làm được gì chứ? Anh là một kẻ thất bại, giờ không còn giá trị gì nữa rồi”.
Anh ta ngập ngừng một lát rồi nói: “Anh đến để nhắc cậu nhất định phải cẩn thận và bảo vệ bản thân”.
Nói rồi, anh ta lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong cũng có một khối bùn Thiên Sát, sau đó đưa cho Ngô Bình: “Sư đệ, chắc sư tôn cũng cho cậu một khối rồi. Năm xưa, anh cũng có một khối nhưng chưa kịp dùng đến thì đã thành như bây giờ, giờ anh tặng nó cho cậu”.
Ngô Bình không tin Cao Dực này lại chủ động tặng bùn Thiên Sát cho mình, khả năng cao là Cừu Quang Thái đã ra hiệu ngầm cho anh ta: “Cảm ơn sư huynh, độc tố của anh không loại trừ được sao?”
Cao Dực lắc đầu: “Nó đã thấm vào xương tuỷ rồi, không thể chữa được”.
Ngô Bình: “Sau này, chúng ta thường xuyên gặp gỡ nhé”.
Cao Dực mỉm cười: “Anh là một tên vô dụng rồi thì còn làm được gì nữa, thôi anh không làm phiền cậu nữa, tạm biệt”, nói rồi, anh ta quay người bỏ đi.
Ngô Bình không hề nhìn thấy sau khi quay đi, gương mặt Cao Dực đã hiện lên vẻ căm hận và độc ác.