Ăn trái cây xong, Ngô Bình ngồi xếp bằng, ngưng tụ linh phù.
Anh đã chuẩn bị tốt cho việc thu thập dược liệu trong khu vực Linh Nhưỡng nên cũng không sốt ruột, quyết định tăng tu vi trước đã.
Sau đó, anh còn dùng toàn bộ linh khí trong chủ khiếu ngưng tụ thành linh phù, thuận thế tiến vào cảnh giới tiếp theo – Linh Niệm.
Linh niệm là thứ tạo nên từ nền móng linh lực, tiến thêm một bước này là tăng thêm sự chủ động cho linh lực, sinh ra ý thức thứ hai gọi là linh niệm.
Theo sự lý giải của Ngô Bình, linh niệm này càng giống ý chí võ đạo mà anh từng tu luyện trước đây, nếu dựa theo ý tưởng này thì việc tu luyện không khó.
Quả nhiên, mạch suy nghĩ một khi được mở ra thì mười bốn loại chân lực trong cơ thể lập tức ngưng tụ ra từng tia linh niệm. Sau đó những linh niệm này lại kết hợp hình thành một linh niệm chính.
Có linh niệm chính này, tất cả chân lực đều tụ về một mối, không còn mặc ai nấy bay nữa. Nhiêu đó vẫn chưa xong, Ngô Bình phải tu luyện ý chí võ đạo mình để nó bổ trợ vào linh niệm, biến thành linh niệm võ đạo, tương đương với ý chí võ đạo tu luyện trước kia của anh.
Linh niệm vừa hình thành, Ngô Bình cảm thấy tinh thần của mình như mới được lột xác, anh kiểm soát cơ thể càng thêm linh hoạt và tinh tế.
Ngưng tụ linh niệm xong thì đã qua ba ngày, kế tiếp là thu thập linh dược.
Khu vực linh nhưỡng này chiếm diện tích khá rộng, bốn ngày kế tiếp, Ngô Bình thu thập được rất nhiều linh dược, số lượng lên tới hơn năm mươi nghìn cây.
Rời khỏi nơi đó, Ngô Bình thầm nghĩ: “Mình thu thập linh dược đủ cho việc tu luyện lên cảnh giới Thần Thông rồi, nên về Huyền Minh giáo thôi!”
Quyết định xong, Ngô Bình bay lên không, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở rìa rừng sương độc.
Anh vừa đi ra thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ở cách đó không xa, vừa thấy anh, cô ấy vội chạy tới: “Công tử!”
Ngô Bình nhìn kỹ lại, thì ra là Chu Thiên Mi, khi đối phương tới gần, trong lòng Ngô Bình cảm thấy có chút khác thường nhưng giọng vẫn bình thản: “Sao cô còn ở đây?”
Chu Thiên Mi cười quyến rũ: “Công tử, vết thương của chị tôi đã đỡ hơn, tôi tới báo đáp anh!”
Ngô Bình có chút hứng thú: “Vậy cô định báo đáp tôi thế nào?”
Chu Thiên Mi: “Chị tôi sẽ gả cho công tử, chị ấy rất xinh đẹp”.
Ngô Bình ngẩn ngơ: “Chị cô gả cho tôi à?”
Chu Thiên Mi cười: “Công tử, nếu anh thấy chị tôi thì chắc chắn sẽ xiêu lòng”.
Ngô Bình vội xua tay: “Tôi không cần các người báo đáp!”
Chu Thiên Mi vội nói: “Công tử, anh cưới chị tôi đi, nếu anh không cưới chị ấy thì chị ấy sẽ bị tên xấu xa kia làm nhục”.