Ngô Bình đạp một chân xuống đất, lấy anh làm trung tâm, mặt đất bỗng rung chuyển, đám người kia đứng không vững, đầu ngã xuống đất, vẻ mặt sợ đến tái nhợt.  

 

Anh lạnh lùng nói: “Dựng xe ngựa lên, mau rời đi đi”.  

 

Anh thi triển thực lực quá mạnh, đám người kia không dám đắc tội với anh, lập tức ngoan ngoãn dựng xe ngựa dậy, tiếp tục hành trình.  

 

Thiếu niên thấy Ngô Bình giải vây giúp mình, vội quỳ xuống, thi lễ với anh: “Cảm ơn công tử đã ra tay giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ, không cần để tâm”. Sau đó nhìn sang con trâu trắng, phát hiện mắt nó có màu tím, sừng trâu màu vàng, bên trên có hoa văn tự nhiên nhạt màu.  

 

“Con trâu này đúng là cao lớn oai phong”. Anh khen nói.  

 



Thiếu niên nói: “Vâng, nó mới một tuổi thôi, sau này trưởng thành sẽ càng lớn hon”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Mới một tuổi đã cao lớn vậy rồi?”  

 

Thiếu niên: “Đúng vậy, nó khá nhút nhát. Vừa nãy lúc xe ngựa trước mặt đi ngang qua, cố ý dùng roi quất vào nó một cái, vì vậy mà nó sợ hãi nên mới đẩy xe ngựa”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra, nó là do cậu nuôi sao?”  

 

Thiếu niên gật đầu: “Nó là Kim Giác, là do lúc trước ông tôi ra ngoài làm ăn, gặp được trên đường. Ông ta bèn giữ lấy nuôi, không ngờ lại cao lớn đến vậy”.  

 

Ngô Bình: “Cậu nhóc, cậu đang muốn đi đâu?”  

 

Thiếu niên khẽ thở dài: “Ông tôi làm ăn, nợ rất nhiều, trong người mệt mỏi rồi sinh bệnh. Trong nhà tôi không có tiền mời thầy thuốc, chuẩn bị đem Kim Giác đi bán”.  

 

Ngô Bình phấn khởi trong lòng, nói: “Con trâu tốt như vậy, bán đi thì rất tiếc”.  

 

Thiếu niên bất đắc dĩ nói: “Nhưng trước mắt phải cứu ông tôi, nên chỉ có thể bán Kim Giác đi”.  

 

Vì vậy Ngô Bình lại hỏi: “Vậy cậu định bán bao nhiêu tiền?”  

 

Thiếu niên nhìn Ngô Bình, hỏi: “Có phải công tử muốn mua Kim Giác không?”  

 

Ngô Bình cũng không phủ nhận, nói: “Đúng vậy, tôi khá thích nó, cưỡi nó cũng rất oai phong. Nếu cậu thật sự muốn bán nó, thì có thể bán cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với nó”.  

 

Thiếu niên nói: “Bố tôi bảo tôi ra giá hai triệu Tinh Tệ, nói có thể thương lượng chút, nhưng không thể thấp hơn một triệu rưỡi”.  

 

Ngô Bình nói: “Hai triệu không phải thấp, như vậy đi, tôi không trả giá với cậu, mua lại Kim Giác với giá hai triệu, rồi tặng cậu một con ngựa thế nào?”  

 

Thiếu niên vui mừng: “Tốt quá rồi!”  

 

Anh lập tức lấy ra hai triệu Tinh Tệ giao cho thiếu niên, sau đó nhảy lên trên lưng trâu, vỗ nhẹ nói: “Kim Giác, chúng ta đi thôi”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play