Phải biết rằng đa số tu sĩ cả đời cũng đạt đến tiểu luyện hình, cực kỳ ít người bước vào đại luyện hình. Tu sĩ có thể đạt đến Nhật Nguyệt Song Luyện và Thiên Địa Tinh Luyện lại càng ít, dù thi thoảng có cũng chỉ là làm chiếu lệ, không bao giờ làm được chính xác và hoàn thiện như Ngô Bình.
Thoáng chốc Ngô Bình đã hoàn thành Tôi Thể tầng mười hoàn hảo, thể chất cũng tăng lên.
Chòm râu dê bật cười: “Tốt quá rồi! Kế hoạch lớn của tôi sắp thành công rồi”.
Ngô Bình lùi về sau một bước: “Tiền bối, ông chắc không nuốt lời đâu nhỉ?”
Chòm râu dê bật cười: “Gì mà nuốt lời với không nuốt lời chứ. Bây giờ cậu đã là của tôi rồi, giao mọi thứ ra đây đi”.
Ông ta bỗng chốc biến thành tia sáng màu trắng, bay vào giữa trán Ngô Bình.
Ngay khi tàn hồn của chòm râu dê xâm chiếm, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh đột nhiên phun ra từ thiên khiếu và chủ khiếu, sức mạnh này đến từ vũ trụ Minh Cổ.
Bây giờ Ngô Bình như bị vũ trụ Minh Cổ nhập vào người, khí tức vô thượng chí tôn được giải phóng ở trên người anh, trong người anh hình thành một vũ trụ Minh Cổ thu nhỏ.
Chòm râu dê vừa đi vào đã cảm nhận được sự bất ổn, tức giận nói: “Này, cậu dám âm thầm tính kế tôi!”
Ngô Bình mắng: “Này ông già, ông muốn hại tôi, tôi giết chết ông thôi”.
Bây giờ chòm râu dê bị ngăn cách trong vũ trụ nhỏ, không thể sử dụng pháp bảo bên ngoài của ông ta. Ông ta vừa lo lắng vừa tức giận: “Cậu mau thả tôi ra! Tôi nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh cho cậu”.
Ngô Bình: “Thôi đừng gạt tôi nữa, mau đi chết đi”.
Anh vừa dứt lời, vũ trụ nhỏ kết thành một sát trận, chòm râu dê ở bên trong bị vô số sát quang đánh trúng, ông ta kêu lên thảm thiết, không lâu sau đã tan biến thành khói bụi, bay vào hư không.
Sau đó vũ trụ nhỏ biến mất, giọng Tiểu Minh vang lên: “Anh đã giúp tôi tiêu diệt được kẻ xâm lược, tôi rất biết ơn anh. Bốn mươi hai Thiên Châu này sẽ tiếp tục tồn tại trong người anh một năm. Trong khoảng thời gian này, anh có thể sử dụng nó”.
Ngô Bình: “Tiểu Minh, cô phải đi rồi sao?”
Tiểu Minh: “Đúng thế, bảo trọng”.
Cô ấy vừa dứt lời, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Ngô Bình hít sâu một hơi, tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh đã tìm được một chiếc nhẫn ngọc được đặt trong rãnh tường đá bên cạnh. Anh cầm chiếc nhẫn ngọc lên, phát hiện đây cũng là một pháp khí chứa đồ, anh thử mở nó ra bằng linh khí của vũ trụ chính thì cảm nhận được ý thức của mình thoáng chốc đã đi vào một không gian cực lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ vật, tất cả đều là của vũ trụ chính.
Sau đó anh dùng linh khí liên tục phá vỡ cấm chế trong chiếc nhẫn ngọc, luyện hóa nó thành công.
Thế là anh đeo chiếc nhẫn ngọc vào, vung tay lên, lò luyện đan cực lớn đó và hàng ngàn hộp dược liệu bên cạnh đều bị hút vào trong chiếc nhẫn ngọc.
Cất hết đồ vào trong, Ngô Bình nhảy lên không trung rồi bay ra khỏi hang núi, chẳng mấy chốc đã quay về bên cạnh Phương Phương.