Về đến nơi rồi, Ngô Bình lập tức lấy nước để cọ rửa mặt ngoài của lò luyện, sau đó chui vào trong lò, chốc chốc lại lấy vài linh kiện nhỏ cùng các dụng cụ sửa chữa ra, đồng thời dùng sợi thép thông các lỗ bị tắc của lò.
Chờ anh sửa xong thì trời đã tối, trước đó anh đã nhờ Vân Thường ra ngoài mua cho mình ít than linh dùng để luyện đan, giá của loại đan này rất đắt. Ngoài than linh ra, anh còn bảo Vân Thường mua một bộ sách về dược liệu cho anh nghiên cứu.
Linh dược ở đây đương nhiên khác linh dược ở Chấn Đán, nếu Ngô Bình muốn luyện đan thì cần hiểu rõ về dược liệu ở nơi này.
Sửa lò luyện đan xong, anh bắt đầu châm lửa, sau đó vừa đốt than vừa nghiên cứu sách cho đến khi trời sáng.
Khi mặt trời ló dạng, Vân Thường mang bữa sáng đến: “Sư huynh, anh đã làm việc cả đêm rồi, giờ ăn chút gì đi đã”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó vừa ăn vừa đọc sách tiếp, mắt anh không hề rời khỏi cuốn sách.
Vân Thường ngồi cạnh nhìn anh với vẻ dịu dàng.
Ăn xong, Ngô Bình phủi tay rồi hỏi: “Vân Thường, em đã mua dược liệu mà anh bảo chưa?”
Vân Thường gật đầu: “Em mua rồi, đang để ở bên ngoài”.
Ngô Bình: “Ừ, giờ anh sẽ luyện chế Nguyên Linh Đan cho em”.
Vân Thường run lên: “Sư huynh, anh sẽ luyện chế Nguyên Linh Đan ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Vũ trụ Minh Cổ khác với vũ trụ của anh nên không rõ kết giới luyện đan sẽ thế nào, để anh thử”.
Lò luyện đan đã được đốt cả đêm, các tạp chất bên trong đã bị loại trừ hết. Ngô Bình vỗ vào than lò, một luồng khí bay ra, bên trong lò đã hoàn toàn sạch sẽ, sau đó anh bắt đầu hạ lửa để luyện đan.
Quy trình luyện đan của anh đã khác trước, có nhiều bước anh tạm thời chưa làm được, chỉ có thể tối giản hết mức có thể. Nửa tiếng sau, anh đã cho hết dược liệu vào trong rồi đậy nắp lại, thi thoảng anh lại đập tay vào thân lò.
Cấu tạo trong lò rất phức tạp, muốn khống chế nó toàn diện là điều cực khó. Vì thế, Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát sự biến đổi ở bên trong để tiện điều chỉnh. Nhờ vào kinh nghiệm luyện đan phong phú, dược lực ở bên trong nhanh chóng ngưng tụ. Chờ thời cơ chín muồi, anh đập mở nắp lò, một luồng đan khí ba màu bay ra rồi bị anh bắt lấy.
Đan khí gặp lạnh thì nhanh chóng co lại rồi kết thành một viên đan dược to như hạt lạc trong tay Ngô Bình, sau đó toả ra hương thuốc thơm nồng.