Hắn ta cười mỉa: “Một đệ tử chân truyền cấp hai như anh muốn kết đôi với em mà em còn từ chối, sau đó lại chung đụng với cái thằng rẻ rách này, em cố ý chọc tức anh đúng không?”
Vân Thường vội nói: “Trình sư huynh, anh hiểu lầm rồi…”
Ngô Bình kéo tay Vân Thường rồi nói: “Vân Thường, có anh ở đây rồi thì em không phải sợ ai cả”.
Sau đó, anh hỏi Trình sư huynh kia: “Anh bảo tôi là đồ rẻ rách ư?”
Trình sư huynh cười khẩy: “Không cậu thì ai?”
Ngô Bình: “Thế anh có dám nhận khiêu chiến của tôi không?”
“Cái gì! Có người định khiêu chiến Trình Vệ kìa! Anh ta là cao thủ tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí đấy, người muốn khiêu chiến là ai thế nhỉ?”
“Không biết, chắc mới đến à?”
“Tôi biết, nghe nói Liễu trưởng lão mới thu nhận một đệ tử ở ngoài, hình như là cậu ta đấy”.
“Tên này điên rồi à? Mới ở cảnh giới Tôi Thể mà đã đòi khiêu chiến cao thủ cảnh giới Luyện Khí”.
“Ha ha, dù có ở tầng thứ mười cảnh giới Tôi Thể thì cũng không thể đánh bại cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tư được, đúng là chán sống rồi mà!”
Trình Vệ ngẩn ra một lúc rồi cười phá lên, sau đó chỉ vào mũi mình: “Cậu khiêu chiến tôi ư?”
Ngô Bình hỏi: “Có dám nhận không?”
Trình Vệ cười ha hả: “Tuy tôi không thèm ra tay với đệ tử cấp thấp như cậu, nhưng nếu cậu đã thèm chết thì để tôi tiễn luôn”.
Ngô Bình: “Vậy là anh nhận khiêu chiến của tôi rồi đấy. Được, tôi phải đi kiểm tra đã, xong việc tôi sẽ đến tìm anh”.
Trình Vệ phì cười: “Này, tôi không biết cậu lấy đâu ra tự tin cùng dũng khí như thế, nhưng tôi rất thích kiểu người như cậu. Được, tôi chờ”.
“Trình sư huynh, loại như hắn đâu đáng để anh ra tay? Để em thay anh”, đột nhiên có người lên tiếng, Trương Siêu đã xuất hiện.
Lần trước, Trương Siêu cũng đòi khiêu chiến Ngô Bình. Bây giờ thấy anh và Trình Vệ có xung đột nên lập tức nhảy ra, như vậy vừa có thể đánh bại Ngô Bình, mà vừa lấy lòng được đệ tử chân truyền có địa vị trong môn phái là Trình Vệ.
Trình Vệ nhìn Trương Siêu rồi gật đầu: “Cũng được”.
Một đệ tử chân truyền cảnh giới Tôi Thể như Ngô Bình muốn khiêu chiến Trình Vệ, tin này truyền đi rất nhanh, cả đám người đã xúm lại xem, thậm chí có cả trưởng lão.
Để sớm được xem trò hay, các đệ tử chân truyền khác đều nhường cho Ngô Bình lên kiểm tra trước.
“Ha ha, khiêu chiến cao thủ Luyện Khí cơ à, tôi cược là hắn không đỡ nổi một chiêu”.
“Nếu mà không qua được bài kiểm tra thì còn buồn cười nữa”.
“Đúng thế, Tôi Thể đòi đánh Luyện Khí thì sao mà thắng được? Như châu chấu đá xe ấy, thua là cái chắc rồi”.
“Khéo còn thua cả Trương Siêu ấy chứ”.