Ngô Bình nói: "Tam Bạch, mày đã làm rất tốt. Nếu không có mày, tao sẽ không thể tìm thấy con chim trĩ ngũ sắc này".  

 

Tam Bạch lại híp mắt vào, vui vẻ vẫy đuôi.  

 

Vân Thường nói: "Sư huynh, em thấy được rồi đó. Chúng ta đã lấy được nhiều linh dược như vậy, giờ có thể trở về làm ăn rồi".  

 

Ngô Bình cũng biết thế nào là đủ nên gật đầu đồng ý: "Được, chúng ta trở về đi, trên đường về tiện tìm thêm chút linh dược".  

 

Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa tìm kiếm thêm linh dược, ước chừng nửa ngày sau mới trở lại bìa rừng.  

 

Sau khi đi ra khỏi rừng sương độc, rất nhiều người từ thị trấn nhỏ chạy ra, lần lượt hỏi: "Anh bạn, có linh dược bán không? Giá chúng tôi đưa ra rất hợp lý, đảm bảo cậu hài lòng".  



 

Ngô Bình bỏ gần hết linh dược vào trong nhẫn trữ đồ, trong túi chỉ còn hai ba loại linh dược cấp thấp. Anh lập tức nói: "Tôi có thể bán cho ông, nhưng giá cả phải hợp lý".  

 

Đối phương vui mừng khôn xiết, nói muốn xem linh dược. Hai bên mặc cả một hồi, Ngô Bình bán được mấy cây linh dược với giá hời.  

 

Về phần linh dược còn lại, anh đương nhiên sẽ không bán, dù sao về sau còn phải luyện chế đan dược.  

 

Sau khi bán xong linh dược, Ngô Bình phát hiện trong thị trấn có một nhà hàng rất đông khách, bên ngoài còn có hàng dài khách đang xếp hàng chờ.  

 

Anh không khỏi thốt lên: "Nhà hàng này làm ăn tốt thật đấy".  

 

Vân Thường cười nói: "Người vừa mới ra khỏi rừng sương độc đều muốn có một bữa ăn ngon lành nên việc làm ăn của nhà hàng này đương nhiên rất tốt".  

 

Ngô Bình liếc nhìn, nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta đi loanh quanh, ngày nào cũng ăn thịt nướng ngấy quá rồi. Đi thôi, vào gọi mấy món ăn".  

 

Hai người đến xếp hàng ở cửa nhà hàng. Họ xếp hàng được hơn mười phút thì một đám người ăn mặc lộng lẫy đi tới, không xếp hàng mà đứng luôn ở phía trước.  

 

Những người phía sau lập tức bất mãn, nhưng nhìn thấy khí thế của những người này, bọn họ cũng không dám lên tiếng.  

 

Ngô Bình nhíu mày, anh đợi đã lâu, sao có thể cho phép người khác chen vào hàng. Vì vậy, anh lập tức ra đứng trước mặt những người kia.  

 

Mấy người kia lập tức nổi giận, một người vươn tay nắm lấy bả vai anh, lạnh lùng nói: "Ranh con, muốn chết sao?"  

 

Nhưng khi bàn tay vừa chạm tới, Ngô Bình đột nhiên nắm lấy tay anh ta rồi nghiêng người quật anh ta xuống đất. Người kia đau đến há hốc miệng, hồi lâu không thể kêu thành tiếng.  

 

Những người còn lại vô cùng tức giận và động thủ với anh nhưng đều bị anh hạ gục rồi ném vào thùng rác cách đó hàng chục mét.  

 

Một số người rên rỉ trong đau đớn, không thể đứng dậy.  

 

Ngô Bình phủi phủi tay, đang định trở về vị trí xếp hàng ban đầu thì người phía sau vội vàng cười nói: "Đại ca, mời đi trước!"  

 

Ngô Bình cười đáp: "Chen hàng như vậy không hay lắm thì phải?"  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play