Vân Thường nói: "Sư huynh, nơi này nhiệm vụ thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp mười hai. Người có tu vi như anh bình thường chỉ có thể nhận nhiệm vụ dưới cấp sáu”.
Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ năm cấp đầu trên các danh sách nhiệm vụ. Ngay sau đó, anh đã tìm thấy nhiệm vụ cấp năm với phần thưởng là năm nghìn tiền Huyền Minh. Nội dung nhiệm vụ là tiến vào rừng sương độc và tìm kiếm linh dược “quả Ngọc Chân”. Sau đó còn có phần giới thiệu về quả Ngọc Chân. Đây là một loại đan dược cấp năm, có giá trị dược liệu cao.
Ngô Bình không biết nhiều về nơi này, vì vậy anh hỏi: "Rừng sương độc ở đâu?"
Vân Thường: "Một khu rừng đầy sương độc, sương mù ở đó có tính ăn mòn, các tu sĩ luyện Khí cần mua đan chống độc đặc biệt và quần áo chống độc để vào rừng, nhưng hai thứ này rất đắt tiền, người bình thường không thể mua được. Cho nên, mọi người đều không thích làm loại nhiệm vụ này, chi phí quá cao”.
Ngô Bình: "Mua hai thứ này hết bao nhiêu tiền?"
Vân Thường: “Huyền Minh Giáo cũng có bán, tổng cộng gần bốn nghìn tiền Huyền Minh.".
Ngô Bình cười nói: "Năm nghìn tiền thưởng mà giá vốn phải bỏ ra đã hơn bốn nghìn, quả thực là không hấp dẫn”.
Vân Thường: "Vậy chúng ta đi xem nhiệm vụ khác”.
Nhưng Ngô Bình lại nói: "Không, nhiệm vụ này rất phù hợp với anh. Em nhìn xem, nó là một nhiệm vụ lặp đi lặp lại. Hơn nữa, chỉ cần thu thập một quả Ngọc Chân thì đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu anh thu thập mười hoặc hàng chục quả một lúc thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chắc chắn là mấy chục nghìn tiền Huyền Minh".
Vân Thường nghe xong lời này thì vẻ mặt kỳ quái, nói: "Rừng lớn như vậy, tìm được một quả Ngọc Chân đã là hên lắm rồi, anh còn nghĩ sẽ tìm được nhiều như vậy sao?"
Ngô Bình cười nói: "Em không hiểu, ở vũ trụ Chấn Đán, anh là một đan sư vô cùng lợi hại. Chỉ cần ngửi được mùi của loại dược liệu này, quan sát môi trường sinh trưởng của nó là có thể nhanh chóng tìm được rất nhiều loại dược liệu đó”.
Sau những gì đã xảy ra trước đó, Vân Thường bây giờ rất tin tưởng Ngô Bình, cô ấy nói: "Anh thực sự có thể tìm thấy hơn mười quả Ngọc Chân?"
Ngô Bình: "Chắc là có thể. Nhưng ngay cả khi chỉ tìm thấy một quả, anh cũng có thể kiếm tiền vì anh không cần mua đan dược và quần áo chống độc”.
Vân Thường trợn tròn mắt: "Nếu không mua thì anh làm cách nào tiến vào rừng sương độc?"
Ngô Bình vỗ vỗ cánh tay: "Làn da của anh có thể ngăn cản sương độc”.
Vân Thường sửng sốt: “Làn da kháng sương độc?”, vừa nói cô ấy vừa đưa tay sờ sờ thì cảm nhận được làn da mịn màng tinh xảo của anh. Cô ấy không khỏi đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
Sau đó Ngô Bình đưa tay lật sang một danh sách nhiệm vụ tiếp theo và nói: "Vân Thường, anh không biết vị trí của rừng sương độc, vì vậy em hãy đi cùng anh một chuyến".
Vân Thường: "Rừng sương độc cách nơi này hơn ba nghìn dặm, đi bộ thì quá chậm, chúng ta phải đi phi thuyền đến”.
Phi thuyền là phương tiện vận chuyển, mỗi lần có thể chở khoảng mười người, tốc độ cực nhanh, một giờ có thể bay nghìn dặm.
Ngô Bình: "Đi phi thuyền thì hết bao nhiêu?"