Vân Thường nói ngay: “Có. Nếu không hành lễ, sẽ bị đánh một trăm gậy và tịch thu tài nguyên tu hành ba tháng”.  

 

Thế là Ngô Bình nhìn sang Trương Siêu. Sắc mặt của hắn rất khó coi. Hắn cười khẩy: “Được. Anh giỏi lắm!”  

 

Nói xong, hắn hơi cúi người nhưng đầu vẫn ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình.  

 



Ngô Bình đáp: “Không còn việc gì khác thì cút đi, tôi không muốn thấy anh!”  

 

Trương Siêu đứng dậy, lãnh đạm nói: “Chắc vị sư huynh này chưa nắm rõ quy tắc, ngày bảy hằng tháng, tất cả đệ tử đều có thể khiêu chiến đệ tử có cấp bậc cao hơn mình! Đến lúc ấy, tôi nhất định sẽ thỉnh giáo sư huynh!”  

 



Ngô Bình bảo: “Nếu anh thích chết thì có thể khiêu chiến tôi”.  

 

Trương Siêu hừ giọng, đi lướt qua vai anh.   

 

Vân Thường cau mày: “Anh thật sự sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của Trương Siêu đấy. Anh mới đến đây, còn chưa tu luyện công pháp của vũ trụ Minh Cổ”.  

 

Ngô Bình nói: “Tuy vũ trụ Minh Cổ và vũ trụ Chấn Đán khác nhau, nhưng trăm sông cũng đổ về một biển thôi”.  

 

Vân Thường biết anh sẽ không đổi ý, chỉ khẽ thở dài: “Hy vọng anh có thể luôn tự tin như vậy”.  

 

Ngô Bình cũng không nhiều lời, cùng Vân Thường đi đến đại điện người mới. Trong đại điện có mười mấy người đang xếp hàng, nhưng đa số họ là đệ tử tạp dịch và đệ tử ghi danh, địa vị kém xa Ngô Bình. Với tư cách là đệ tử thân truyền, Ngô Bình trực tiếp vào xếp hàng đầu tiên, hoàn thành việc đăng ký đệ tử mới.  

 

Sau đó Vân Thường đưa anh đến điểm nhận vật tư, lấy công pháp tu luyện, một số tài nguyên tu hành và rất nhiều nhu yếu phẩm.  

 

Đệ tử thân truyền và đệ tử chân truyền đều có viện riêng, còn được chọn ba đến năm đệ tử tạp dịch đến chạy việc vặt cho mình.  

 

Viện của đệ tử thân truyền bình thường đều cách sư phụ không quá xa, vì vậy thường tốt và rộng hơn nơi ở của đệ tử chân truyền.  

 

Viện của Ngô Bình nằm ở sườn núi, môi trường ở đây khá tốt. Đi đến viện, Ngô Bình đẩy cửa phòng ra, thấy ở đây được dọn dẹp rất sạch sẽ.  

 

Sau đó, có đệ tử tạp dịch đưa mọi thứ mà Ngô Bình cần đến đây. Sau khi đặt đồ vào, nhóm người này vẫn chưa đi, Ngô Bình cần chọn một số tạp dịch làm tuỳ tùng.  

 

Anh nhìn sơ một lượt rồi giữ lại hai cậu trai, bảo những người còn lại rời đi. Những tạp dịch không được chọn đều thất vọng vô cùng, thu nhập của tạp dịch khá thấp, còn rất khó học được kiến thức tu hành cao thâm. Nhưng nếu họ có thể đi theo một đệ tử chân truyền, thì có thể gián tiếp có được công pháp và tài nguyên tu luyện từ chỗ đệ tử chân truyền, từ đó nhận được đãi ngộ tương tự đệ tử bình thường, thậm chí còn tốt hơn đệ tử bình thường. Những người may mắn được theo chân những đệ tử chân truyền có tốc độ thăng tiến nhanh, giá trị của bọn họ cũng sẽ tăng gấp đôi, thậm chí là cá chép hoá rồng, trở thành đệ tử chân truyền.  

 

Hai đệ tử tạp dịch được giữ lại tên là Diệp Phúc và Trương Toàn, đều là những người rất siêng năng. Bây giờ họ đang rất phấn khích, ngoan ngoãn theo chân Ngô Bình để chấp hành mọi mệnh lệnh của anh.  

 

Nhưng Ngô Bình lại phất tay bảo họ tạm thời rời đi, đoạn bảo Vân Thường: “Cô có thể đi làm chuyện của cô rồi”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play