Huyễn Hải cổ thần vội vã dùng toàn lực giữ lấy nó. Ông ta kinh ngạc hô lên: “Chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, bên ngoài miếu thần vọng tới giọng nói của Ngô Bình: “Huyễn Hải cổ thần, ông có nhà không?”
Nghe giọng người lạ, Huyễn Hải cổ thần trầm giọng hỏi: “Ai tới đó?”
“Đoàng!”
Thần miếu chấn động, đạo cấm chế mạnh mẽ bị hoá giải, một người xuất hiện trước mặt ông ta. Người đó chính là Ngô Bình.
Huyễn Hải cổ thần kinh ngạc, muốn thu lại thước Quân Thiên nhưng món bảo vật giải phóng ra sức mạnh kinh hoàng khiến ông ta bắn ngược ra xa.
Ngô Bình lập tức nhìn thấy thước Quân Thiên. Nó bay “vù” một cái rồi rơi vào tay Ngô Bình.
Anh hơi ngạc nhiên, cảm giác trong món bảo vật này có một luồng sức mạnh rất lớn đến từ vũ trụ chính. Đồng thời, Hư Linh Châu trên người anh cũng khẽ rung lên, xem ra hai thứ này thu hút lẫn nhau.
Huyễn Hải cổ thần kinh ngạc, gầm lên: “Trả cho tôi!”
Ngô Bình nâng thước Quân Thiên lên, cảm giác như năng lượng từ nó đang không ngừng chảy vào vũ trụ của anh. Đồng thời năng lượng từ vũ trụ của anh cũng không ngừng đi vào bên trong thước Quân Thiên. Anh và món bảo vật này như thể rất hợp nhau.
Ngô Bình không hơi đâu trả lời ông ta mà chỉ lạnh lùng đáp: “Huyễn Hải, nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là thước Quân Thiên phải không?”
Huyễn Hải cổ thần mặt biến sắc, lạnh giọng đáp: “Nếu cậu đã biết thì cậu sẽ phải chết!”
“Đoàng!”
Ông ta giải phóng toàn bộ khí tức, trong miếu thần đột nhiên dâng lên một màn sương dày đặc bao lấy Ngô Bình. Khi sương khói tan đi, anh lập tức nhìn thấy một thế giới trông rất lạ lùng.
Ngô Bình không khỏi cười lạnh: “Muốn dùng huyễn cảnh với tôi? Mở huyễn cảnh Thái Hư!”
“Đoàng!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, huyễn cảnh trước mắt anh tàn lụi, thay vào đó là huyễn cảnh Thái Hư.
Huyễn Hải cổ thần vốn định dùng huyễn cảnh để giam giữ Ngô Bình. Ai ngờ mới chớp mắt, ông ta lại bị nhốt trong huyễn cảnh của anh. Huyễn Hải cổ thần lúc này đang đứng trong một sa mạc vô bờ bến, đi mãi cũng không thấy điểm dừng.
Chỉ thấy Huyễn Hải đứng đơ ra tại chỗ, tinh thần thì đã bị nhốt trong huyễn cảnh. Trừ khi Ngô Bình cho phép, còn không ông ta sẽ vĩnh viễn không thể ra ngoài.