Hai bên lại lao vào nhau, ánh mắt Ngô Bình lóe lên một tia sáng, mặc dù chiêu này không thể áp chế được đối phương nhưng anh cũng không bị thương, chứng tỏ những suy đoán lúc trước của anh không hề sai, có thể sử dụng sức mạnh vũ trụ để đối phó với người thu nhặt.
“Thần Hỏa Phần Thiên”, anh hét lên, cơ thể bỗng biến thành hỏa quang lao đến chỗ đối phương.
Hoắc Vô Quân xoa xoa hai tay, hai ngọn hỏa long bay đến va chạm với ngọn lửa của Ngô Bình. Lần này Ngô Bình không lùi phía sau, ngược lại ngọn lửa thuận thế bay lên, lập tức nuốt chửng ngọn lửa của đối phương.
Thật ra ngọn lửa này do hỏa nguyên tạo ra, là vật đại bổ.
“Cái gì?”, một đòn tấn công chẳng có tác dụng gì, Hoắc Vô Quân cực kỳ ngạc nhiên.
Đồng thời ngọn lửa mà Ngô Bình biến thành đã quấn lấy người ông ta, lập tức nuốt lấy ông ta.
Hoắc Vô Quân đến đây không phải là cơ thể của ông ta mà là nguyên thần. Xét về bản chất thì ông ta và Ngô Bình chẳng khác là mấy.
“A…”, ông ta hét lên thảm thiết, cả người đau đớn, năng lượng không ngừng bị hút hết.
Thấy sức mạnh nguyên thần bị hút hết một phần ba, Hoắc Vô Quân gào lên: “Biến!”
Thoáng chốc một tia sáng lao ra từ trong người ông ta, sau đó ông ta biến mất đâu không thấy, rõ là bảo vật bảo vệ trong nguyên thần của ông ta đã phát huy tác dụng.
Trước khi đi, Hoắc Vô Quân còn tức giận quát: “Tôi nhớ cậu rồi đấy! Cậu đợi đấy, không bao lâu nữa tôi sẽ đến, đến lúc đấy sẽ khiến cậu sống không bằng chết”.
“Hừ! Nếu ông đến nữa thì tôi sẽ luyện hóa ông hoàn toàn”.
Đánh bại người thu nhặt, Ngô Bình cảm thấy thoải mái, anh đã hấp thu một phần ba năng lượng của đối phương làm cho thực lực của anh tăng lên không ít.
Lúc này trong đầu Khưu Hóa Long lại vang lên giọng nói: “Không thể tin được! Anh thế mà có thể đánh bại nguyên thần của cường giả bí cảnh”.
Ngô Bình: “Không có gì là không thể cả, vốn dĩ tôi mạnh hơn ông ta. Nếu không vì tôi đang ở cảnh giới Thái Hư thì chỉ một ngón tay cũng có thể bóp chết ông ta”.
Khưu Hóa Long thở dài: “Bây giờ tôi đã thông suốt rồi, có thể cho anh mượn Hư Linh Châu”.
Ngô Bình nhướng mày: “Ồ?”
Khưu Hóa Long: “Nhưng tôi cũng có điều kiện, anh phải giúp tôi thoát khỏi đó”.
Ngô Bình: “Cậu là người muốn tiêu diệt cả vũ trụ Chấn Đán, tôi không thể thả cậu đi”.