Thông Thiên: “Tiên Tổ cho rằng chân hoàng và thánh hoàng là thích hợp tu tiên nhất”.
Ngô Bình: “Còn nhiệm vụ thứ sáu và thứ bảy là gì?”
Thông Thiên: “Nhiệm vụ thứ sáu là đánh thức những bức tượng đó. Thực lực bây giờ của cậu rất mạnh, chắc chuyện này không khó với cậu. Nhiệm vụ thứ bảy là phải khiến tiên đạo xuất hiện trên Lăng Thiên Vạn Đạo”.
Ngô Bình nói: “Vậy tôi đánh thức những bức tượng này vậy”.
Anh nói xong thì đến chỗ đặt những bức tượng, phát ra một luồng tiên âm. Tiên âm vừa vang lên thì tất cả các bức tượng đều động đậy, những luồng khí tức mạnh mẽ nối tiếp nhau vút lên trời.
Lúc họ khôi phục lại ý thức thì đều nhìn về phía Ngô Bình, còn cơ thể Ngô Bình thì toát ra khí tức tiên đạo, khiến họ cảm thấy kính sợ, quỳ hết xuống đất.
Ngô Bình nói: “Các vị đều có chút căn cơ, nhưng chưa từng học được tiên đạo thật sự, bây giờ tôi truyền thụ tiên đạo lại cho mọi người, sau đó hãy đến Huyền Nguyên giới tu luyện đi”.
Anh dứt lời thì vung tay áo, mấy vạn bức tượng liền biến mất hết, vào trong Huyền Nguyên tiên giới của anh.
Anh giải quyết hết những bức tượng thì mỉm cười, nói: “Thông Thiên, ông xuất hiện đi”.
Thông Thiên: “Sao lại nói thế?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Năm xưa sau khi tiên tộc diệt vong, có dòng giống lưu truyền lại. Tiên tổ lại là người cùng tạo ra dòng giống tiên, lại có thể tạo ra Tam Trùng Thiên ở đây. Nếu tôi đoán không nhầm thì ông chính là tiên tổ, tiên tổ chính là ông, đúng không?”
Tiếng cười lớn từ hư không truyền đến, một sinh linh hình người nhưng đầu lại mọc đầy lông vàng xuất hiện, mắt của ông ta cũng màu vàng, ông ta nói: “Cậu rất thông minh”.
Ngô Bình nhìn đối phương: “Tiên tổ?”
Sinh linh đó gật đầu: “Tôi là tiên tổ, tiên tộc duy nhất còn sống, sao cậu dám chắc tôi là Thông Thiên?”
Ngô Bình: “Bây giờ cảnh giới của tôi không thấp hơn ông, đương nhiên có thể cảm nhận được ông. Cộng thêm một số manh mối trước đây, không khó để nhìn thấu ông”.
Tiên tổ nói: “Tôi tạo ra Thông Thiên thần thổ là muốn tạo ra tiên đạo mới, vì tôi biết rõ, tiên đạo vốn có không phù hợp với kỷ nguyên mới”.
“Vì vậy đến ông cũng không thể khiến tiên đạo xuất hiện trên Chư Thiên Vạn Đạo, nên ông mới cần thiên kiêu nhân tộc giúp đỡ”.
Tiên tổ nói: “Đúng vậy, bản thân tiên tộc chúng tôi không cách nào nghịch thiên đổi mệnh cho mình, nhưng nhân tộc các cậu thì lại có thể, các cậu sinh ra vốn đã là phi thường, cũng chỉ có các cậu mới có thể giúp tiên đạo tiến hóa”.
Ngô Bình: “Nhưng sự tiến hóa của tiên đạo không phải chuyện tốt cho nhân tộc”.
Tiên tổ: “Sao lại không phải chuyện tốt? Tương lai công pháp này sẽ đồng hóa tất cả nhân tộc, biến nhân tộc yếu đuối thành tiên tộc dũng mãnh”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cái gì mà thần tộc, tiên tộc, đều không bằng nhân tộc. Nguyện vọng của ông e là không cách nào thực hiện”.
Tiên tổ thở dài: “Vốn dĩ muốn xem cậu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, giờ xem ra cậu không còn cơ hội nữa”.
Ngô Bình: “Sao hả? Ông muốn ra tay với tôi sao?”