Người kia: “Có thể coi là vậy”.
Ngô Bình: “Tôi khuyên ông nên rút lui”.
Người kia: “Tôi cũng khuyên cậu nên đầu hàng rồi giao nộp thiên đình”.
Ngô Bình: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Người kia: “Dưới trướng của Đại Thiên Tôn không chỉ có một cường giả cấp vũ trụ như tôi, ông ấy còn nhiều cách thức lắm, cậu thua là cái chắc”.
Ngô Bình: “Thế à? Ông thử làm tôi xem nào”.
Người kia lập tức trầm mặc, ban nãy ông ta đã ra tay rồi nhưng không chiếm được thế thượng phong.
Ngô Bình: “Sao, không dám à?”
Người kia: “Đại Thiên Tôn chắc chắn sẽ thống nhất Chấn Đán và trở thành chúa tể của kỷ nguyên này, cậu đối đầu với ông ấy thì chẳng khác nào bọ ngựa đá xe, không biết lượng sức mình”.
Ngô Bình: “Một cường giả vũ trụ như ông mà chỉ biết nói mồm thế thôi à?”
Có cường giả cấp vũ trụ ra tay, đại quân của đế quốc Thiên Đỉnh tạm thời lùi lại, sau đó nghe Ngô Bình và ông lão kia đấu võ mồm.
Lúc này, Ngô Bình đột nhiên có một dự cảm, một trật tự đại đạo mà anh đã lĩnh ngộ trong ánh sáng của vũ trụ chính đã khai sáng cho anh.
Anh điểm tay lên cao, Đại Đạo chí tôn thứ 47 trong vũ trụ đã được sinh ra, Đại Đạo này có tên là Tuyệt Sinh - một Đại Đạo chuyên giết chóc.
Nó vừa xuất hiện, lập tức có một luồng sát ý hiện ra.
Cường giả vũ trụ kia kinh ngạc nói: “Cậu ghi được trật tự Đại Đạo chí tôn thứ 47 ư!”
Ngô Bình: “Đây mới là bắt đầu thôi”, nói rồi, anh lại chỉ tay lên cao, trật tự vô chủ cuối cùng rơi xuống, thay vào đó là con đường tu tiên Nhân Đạo do anh tạo ra.
Con đường này là cách tu tiên phù hợp cho Nhân tộc tu luyện.
Đại Đạo chí tôn này vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ tu luyện theo con đường này đã cảm nhận được nền móng tu luyện của họ đã vững vàng hơn, vì thế họ càng thêm tự tin hơn.
Sau khi Ngô Bình hạ nốt Đại Đạo vô chủ cuối cùng, những nguy hại mà đại kiếp mang lại đã giảm hẳn.
Cảnh giới vũ trụ kia bắt đầu lo lắng nói: “Bảo sao Đại Thiên Tôn lại coi trọng cậu như vậy, tiền đồ của cậu sau này chắc chắn sẽ hơn tôi. Nhưng tương lai của vũ trụ đã nằm trong tay của Đại Thiên Tôn, cậu chỉ là một vai phụ mờ nhạt thôi”.
Ngô Bình: “Vai phụ thì sao, chỉ cần các người dám động vào tôi thì tôi sẽ không để yên cho các người đâu”.
Người kia: “Kiểu gì Đại Thiên Tôn cũng lấy được thiên đình”.
Ngô Bình thở dài nói: “Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa”.
Lúc này, anh lại chỉ tay lên cao, Đại Đạo chí tốn thứ 48 đã xuất hiện, nó có tên là Thái Hư.
Đại Đạo Thái Hư là một con đường dành riêng cho hư ảo, là lý giải của Ngô Bình sau khi lĩnh ngộ các sức mạnh của vũ trụ chính. Đại Đạo này đi từ hư đến thực, nếu tu luyện đến cuối thì có thể biến hư thành thực, thực hoá hư. Thật ra Đại Đạo Thái Hư là một cách kết nói vũ trụ hạng hai với vũ trụ chính, tuy Ngô Bình chưa tu luyện đến cuối, nhưng anh đã tìm ra hướng đi đúng rồi.