Ngô Bình híp mắt lại nói: “Tên đó vẫn đang ở Biên Hoang à?”  

 

“Sau khi các bộ lạc quy hàng Thiên Võ thì hắn chạy rồi”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Xem ra Thiên Đỉnh vẫn chưa chịu yên phận”.  

 

Lục Thiên Tường: “Nếu Thiên Thánh cần, mười gia tộc lớn của tôi và các bộ lạc sẽ xuất quân đánh chiếm Thiên Đỉnh”.  



 

Ngô Bình xua tay: “Thôi, giờ Thiên Đỉnh như con rùa rụt cổ, không đáng để tôi ra tay. Hơn nữa, Hoàng đế của Thiên Đỉnh không đáng lo, người khiến tôi lo là Đại Thiên Tôn kìa”.  

 

Lục Thiên Tường: “Thiên Thánh, mười gia tộc lớn của chúng tôi đã cử đến một trăm cô gái vô cùng xinh đẹp, người có muốn găp một chút không ạ?”  

 



Ngô Bình: “Anh Lục, xem ra anh bắt tôi phải lấy vài cô vợ nữa hả!”  

 

Lục Thiên Tường cười nói: “Thiên Thánh ít cũng phải lấy thêm chục cô nữa, vậy chọn mỗi nhà một cô nhé?”  

 

Trong cung của Ngô Bình đã có khá nhiều phi tử rồi, giờ thêm hay bớt vài người cũng chẳng có gì khác nhau. Hơn nữa, anh biết nếu mình không đồng ý thì chắc chắn mười gia tộc của Ỷ Thiên Cảnh sẽ không yên tâm.  

 

Anh nói: “Bảo các cô ấy đến đây đi”.  

 

Lục Thiên Tường mừng rỡ rồi cùng Ngô Bình đi gặp 100 cô gái kia, cuối cùng Ngô Bình đã chọn ra mười người và đều phong làm quý phi.  

 

Anh không tiễn Lục Thiên Tường về ngay mà sai người bày tiệc.  

 

Lục Thiên Tường ở lại thêm ba ngày thì mới ra về, mỗi ngày khi dự tiệc, anh ta đều yêu cầu có mười quý phi tham dự cùng.  

 

Cứ thế, trong ba ngày đó, Ngô Bình đã xủng hạnh ba quý phi mới. Đến ngày thứ tư, cuối cùng anh cũng kiếm được cơ hội để đuổi Lục Thiên Tường đi.  

 

Ngày thứ hai sau khi Lục Thiên Tường ra về, biên quan đã gửi tin báo đế quốc Thiên Đỉnh đã tập trung một đội quân gần biên giới, hơn nữa còn bắt đầu quấy rối Thiên Võ, rõ ràng là họ đang có ý thăm dò.  

 

Nội gián đã cung cấp thêm một thông tin khiến Ngô Bình nghe xong phải nhíu mày, Đại Thiên Tôn đã mở được một kho vũ khí và kho binh của Thiên đế.  

 

Trong kho binh có rất nhiều thiên binh thiên tướng đang say ngủ, giờ họ đều đã trở thành chiến sĩ của Thiên Đỉnh.  

 

Trong kho vũ khí thì có rất thần binh lợi khí, giờ cũng thuộc Thiên Đỉnh luôn.  

 

Ngô Bình nghe xong mà bàng hoàng, anh biết chắc chắn Đại Thiên Tôn đã mở được một phần của thiên đình, vì thế mới có được những thứ này.  

 

Hiện giờ, việc cấp thiết nhất là chống đại đại quân hùng hậu của Thiên Đỉnh và các thiên binh thiên tướng mạnh mẽ.

Sau khi biết tin, Ngô Bình không hề lo lắng, ngược lại còn thấy đây là cơ hội. Nếu đế quốc Thiên Đỉnh thật sự không còn thiết sống nữa mà tấn công đế quốc Thiên Võ thì anh sẽ nhân đây xơi tái nó luôn và trở thành thế lực duy nhất ở đại lục Hồng Hoang, cho tiên đình và Đại Thiên Tôn mất nền móng.  

 

Tư Không Vũ đã dẫn năm triệu đại quân của đế quốc Thiên Võ đến trấn thủ ở biên giới phía Đông Bắc của đế quốc Thiên Võ, có thể nói là gần như các mãnh tướng giỏi đánh đấm nhất của đế quốc Thiên Võ đã tập trung hết về đây.  

 

Tư Không Vũ biết rõ nếu phía Đông Bắc này mà xảy ra chuyện thì đế quốc Thiên Võ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ, đế quốc Thiên Đỉnh còn chưa ra tay, nhưng nếu họ tấn công thì chắc chắn sẽ đánh dồn dập, tuyệt đối không cho đế quốc Thiên Võ cơ hội chuẩn bị.  

 

Tư Không Vũ ngồi trong đại trướng họp với các tướng lĩnh, đột nhiên Ngô Bình đi vào, ông ta cùng những người khác lập tức đứng dậy.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play