Lục Thiên Tường gật đầu: “Cũng được. Mời Thiên Thánh theo tôi”.
Lần này, Lục Thiên Tường đưa Ngô Bình đến một hang ngầm khổng lồ với đường kính hơn một trăm mét. Ven hang động được xây từ đá khổng lồ. Cửa hang được che phủ bằng một tấm kim loại hoàn chỉnh, bên trên khắc rất nhiều phù văn cổ.
Khi Ngô Bình đi đến trước hang ngầm, bên dưới đột nhiên vọng lên những tiếng gầm hét, tấm kim loại kêu “lục cục”, tựa như có hung vật nào đó muốn xông ra vậy.
Lục Thiên Tường đã quen với điều này: “Đây là ma vật sinh ra bên cạnh ác quỷ, có hàng triệu con, bọn chúng cũng muốn xông ra”.
Ngô Bình quan sát một lúc rồi đột nhiên vươn tay ra, cánh tay xuyên qua tấm kim loại, mạnh bạo kéo một con ma vật ra.
Ma vật này cao hơn một mét, hình dáng giống vượn, lớp vảy màu xám bao phủ toàn thân. Nó vừa ra ngoài đã toan cắn vào cánh tay Ngô Bình, nhưng đã bị một chưởng của anh đập vỡ sọ.
Sau khi đánh chết ma vật, Ngô Bình quan sát nó thật tỉ mỉ rồi bảo: “Thực lực của ma vật này không yếu, ít nhất cũng tương đương với sức chiến đấu của Đại Đạo Quân”.
Lục Thiên Tường khẽ thở dài: “Đúng vậy. Nếu là hoá thân của ác quỷ thì thực lực càng mạnh, vượt xa những ma vật này”.
Ngô Bình chỉ tay một cái, một chàng trai áo trắng liền xuất hiện ngay bên cạnh, có ngoại hình y hệt anh. Anh nói: “Tôi để hoá thân ở lại đây. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ xuất hiện ngay”.
Lục Thiên Tường cả mừng: “Cảm ơn Thiên Thánh!”
Ngô Bình nói: “Có chuyện này cần thương lượng với anh Lục. Tôi muốn mở rộng đế quốc Thiên Võ đến vùng sát biên cương, thuần phục người dân địa phương ở đó. Đến lúc đó, hy vọng Ỷ Thiên Cảnh có thể hỗ trợ”.
Lục Thiên Tường cười đáp: “Đã sớm đoán ra Thiên Thánh khí khái bất phàm, nếu tôi không đoán sai, có lẽ anh chính là đại đế Thiên Võ nhỉ?”
Ngô Bình gật đầu: “Phải. Lần này tôi đến đây chính vì muốn xem vùng biên cương”.
Lục Thiên Tường nói: “Thật ra những bộ lạc này đều sẵn lòng nghe theo Ỷ Thiên Cảnh. Chuyện này cứ giao cho tôi. Trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo tất cả bộ lạc đều sẽ thần phục đế quốc Thiên Võ”.
Ngô Bình cười bảo: “Vậy thì cảm ơn anh nhé. Có thể nói với họ rằng, đế quốc Thiên Võ tuyệt đối không ảnh hưởng đến tập quán sinh hoạt của họ. Sự sát nhập này phần nhiều là trên danh nghĩa thôi”.
Lục Thiên Tường đáp: “Đúng vậy. Ở đây không dễ quản lý, còn chẳng bằng giữ nguyên tập quán sinh hoạt vốn có”.
Ngô Bình nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Gần đây thường có bộ lạc của biên cương tấn công ải Thần Võ, nhất định là có nguyên nhân gì đó”.
Lục Thiên Tường ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chuyện này thì tôi không rõ. Nhưng tôi có thể cử người đi nghe ngóng dò la”.
Ngô Bình bảo: “Thế thì làm phiền anh vậy”.
Lục Thiên Tường cười nói: “Thiên Thánh khách sáo quá”.
Sau đó Ngô Bình được mời đến một đại điện, trong điện đã bày tiệc rượu. Ngoại trừ bốn nam tu sĩ, còn lại đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, tổng công có mười hai người.
Ngô Bình biết Lục Thiên Tường có ý định gì, làm vậy thật ra cũng chỉ để yên tâm mà thôi.