Ngô Bình: "Có thể cho tôi xem được không?"  

 

Lục Thiên Tường cười nói: "Thiên Thánh muốn xem đương nhiên là được. Có điều, tôi có một thỉnh cầu”.  

 

Ngô Bình trợn mắt: "Tôi đã đồng ý giúp anh trấn áp yêu ma, giờ còn điều kiện gì nữa?"  

 

Lục Thiên Tường: "Thiên Thánh tu vi cao thâm như vậy, tương lai có thể rời khỏi nơi này và đi tới vũ trụ chính".  



 

Ngô Bình chớp chớp mắt: "Sao anh biết tôi sẽ đi tới đó?"  

 

Lục Thiên Tường: "Đây là con đường duy nhất để đi. Điểm đến cuối cùng của mỗi cao thủ cực mạnh trong lịch sử đều là vũ trụ chính”.  



 

Ngô Bình gật đầu: "Đúng, tôi đang có kế hoạch này”.  

 

Lục Thiên Tường: "Chúng tôi tin rằng Thiên Thánh nhất định sẽ giúp chúng tôi, nhưng nếu một ngày nào đó anh rời đi thì chúng tôi nên làm thế nào?"  

 

Ngô Bình: "Đã bao nhiêu năm trôi qua, hai người đều ở lại trấn giữ nơi này. Vậy mà hiện tại lại đột nhiên không nỡ để tôi đi?"  

 

Lục Thiên Tường thở dài: "Nhưng đó là kết quả mà chúng tôi phải đánh đổi bằng vô số sinh mạng”.  

 

Ngô Bình trầm mặc một lát, hỏi: "Anh cần tôi làm gì?"  

 

Lục Thiên Tường nhìn anh: "Tôi hy vọng Thiên Thánh có thể cưới phụ nữ từ mười gia đình của chúng tôi, sau đó để lại huyết thống của mình. Như vậy, cho dù sau này anh có đi đến vũ trụ chính, con cháu của anh vẫn là người của Ỷ Thiên Cảnh, sẵn sàng tiếp tục giúp đỡ chúng tôi trấn áp nơi này!”  

 

Ngô Bình ngẩn người, vội vàng nói: "Anh đùa kiểu gì vậy!"  

 

Lục Thiên Tường cười nói: "Xin Thiên Thánh đừng vội từ chối. Các cô gái của Ỷ Thiên Cảnh rất đẹp. Họ không chỉ xinh đẹp mà còn có tư chất ưu tú, có cô gái sức mạnh không thua gì tôi”.  

 

Nghe Lục Thiên Tường nói vậy, Ngô Bình bắt đầu lung lay. Đương nhiên, anh không bị mỹ nữ làm lung lay mà là bị suy nghĩ về việc trấn áp lâu dài yêu ma ở nơi này làm lung lay.  

 

Vì vậy, anh ho khan một tiếng nói: "Không cần vội, dù sao tôi cũng chưa từng gặp họ, trước tiên hãy cho tôi xem hai mươi tư hình ảnh”.  

 

Lục Thiên Tường mỉm cười và nói: "Vậy thì tôi sẽ đồng ý với Thiên Thánh. Xin hãy đi cùng tôi!"  

 

Anh ta đưa Ngô Bình đến một cung điện, cổng cung điện được khoá chặt bằng một chiếc khóa đặc biệt. Lục Thiên Tường lấy chìa khóa ra, mở ổ khóa và dùng sức đẩy cửa ra.  

 

Sau cánh cửa là bóng tối, chỉ có một hạt châu lơ lửng giữa không trung đang phát ra ánh sáng yếu ớt.  

 

Lục Thiên Tường: "Hai mươi bốn hình ảnh đều ở trong hạt châu này. Tuy nhiên, người bình thường rất khó để quan sát hai mươi bốn hình ảnh cùng một lúc, vì vậy chúng tôi đã thiết kế lại nơi này một chút. Đứng ở các khu vực khác nhau bên trong này thì chỉ có thể nhìn thấy một trong hai mươi tư hình ảnh".  

 

Ngô Bình đáp: "Làm thế nào để tôi có thể nhìn thấy tất cả các hình ảnh?"  

 

Lục Thiên Tường đáp: "Đứng trên cái bục tròn màu vàng cuối cùng, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh. Tuy nhiên, ngay cả tổ tiên của chúng tôi cũng không thể làm được, vì vậy kể từ khi tổ tiên của chúng tôi thử nó, không ai dám đứng trên đó. Mặc dù cảnh giới của Thiên Thánh cực cao, nhưng vẫn phải cẩn thận. Hình ảnh này có thể gây sát thương lớn cho con người, có người chịu không nổi mà bị thương nặng, thậm chí tử vong”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play