Lão Thạch Đầu đứng dậy và cởi áo ra. Trên ngực ông ta có vẽ một khuôn mặt trông rất kỳ quái, xung quanh là hoa văn hình ngọn lửa.  

 

Lão Thạch Đầu bắt đầu hát bài chiến ca, sau đó rơi vào trạng thái tập trung cao độ, vật tổ trên ngực sáng lên và từ lão Thạch Đầu toả ra một luồng khí uy nghiêm.  

 

Ngô Bình quan sát lão Thạch Đầu thật kỹ rồi mở mắt thấu thị. Anh nhìn thấy một tia sáng nhỏ xuất hiện phía trên đầu của lão Thạch Đầu và một luồng sức mạnh từ tia sáng này đang chảy vào cơ thể ông ta. Chính vì sự xuất hiện của sức mạnh này mà lão Thạch Đầu đã trở nên khác biệt so với trước đây.  

 



Ngô Bình đột nhiên vươn tay chộp lấy khiến tia sáng này đứt đoạn, một tia năng lượng rơi vào trong tay anh. Khi tia năng lượng này đi vào trong cơ thể, anh lập tức có cảm giác quen thuộc, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.  

 

Kỷ Nhược Phi: "Huyền Bình, anh thấy thế nào?"  

 

Ngô Bình: "Nếu tôi không nhầm, sức mạnh của vật tổ này phải đến từ vũ trụ chính! Tuy nhiên, do khả năng liên lạc yếu, nó đã bị pha loãng và số lượng rất ít. May mắn thay, sức mạnh này đã giảm đi rất nhiều lần, nếu không lão Thạch Đầu sẽ không chịu nổi, dễ dàng nổ tung mà chết”.  



 

Kỷ Nhược Phi: "Xem ra đó thực sự là năng lượng từ vũ trụ chính! Những vật tổ này thật không đơn giản!"  

 

Ngô Bình hỏi lão Thạch Đầu: "Ai cũng có thể hấp thụ năng lượng của vật tổ phải không?"  

 

Lão Thạch Đầu toàn thân run lên, hơi thở dần dần yếu đi, sau đó nói: "Cần phải tu luyện, có truyền thừa và khẩu quyết".  

 

Ngô Bình: "Ông có thể cho tôi biết truyền thừa và khẩu quyết mà ông biết không?"  

 

Lão Thạch Đầu gật đầu: "Đương nhiên”.  

 

Sau đó, ông ta hướng dẫn Ngô Bình một lần, sau khi nghe xong anh cảm thấy nó không khó. Vì vậy, anh vẽ một vật tổ tương tự lên ngực mình, sau đó điều chỉnh hơi thở và tập trung tinh thần. Đồng thời, anh sử dụng Đạo thần để biến ra một hoá thân, ngồi thiền trong vũ trụ của mình và sùng bái vật tổ một cách thành kính.  

 

Dần dần, một tia năng lượng to bằng ngón tay xuất hiện trên đỉnh đầu Ngô Bình. Đầu kia của luồng năng lượng như thể đến từ hư không. Một luồng năng lượng từ vũ trụ chính chậm rãi rót vào trong cơ thể anh.  

 

Ngô Bình có thể cảm thấy rằng năng lượng này đã bị pha loãng hàng trăm lần so với ban đầu. Tuy nhiên, cơ thể của anh không thay đổi nhiều mà năng lượng hấp thụ được tích hợp trực tiếp vào vũ trụ của anh.  

 

Lúc này, Ngô Bình phát hiện ra rằng vật tổ thực ra là một phương thức liên lạc và cần một số kỹ thuật đặc biệt để kích hoạt nó.  

 

Vật tổ vẫn đang hoạt động, anh mở mắt ra và hỏi lão Thạch Đầu: "Ông có còn liên lạc với bộ lạc mà ông đã ở trước đây không?"  

 

Lão Thạch Đầu có chút lo lắng, Ngô Bình nói: "Đừng sợ, tôi chỉ muốn thông qua ông để đi tìm bộ lạc đó thôi”.  

 

Lão Thạch Đầu: "Cậu muốn làm gì, giết bọn họ sao?"  

 

Ngô Bình lắc đầu: "Tôi không muốn giết người, tôi chỉ có hứng thú với vật tổ”.  

 

Lão Thạch Đầu chần chừ một chút rồi nói: "Tôi có thể dẫn cậu đi, kỳ thực mấy năm trước tôi cùng một số thương đội hợp tác, cùng các bộ tộc ở biên cương làm vài phi vụ buôn bán nhỏ”.  

 

Ngô Bình: "Ồ, người bên kia cũng cần hàng hóa của ta sao?"  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play