Kỷ Nhược Phi cũng rất ngạc nhiên, cô ấy nói: "Huyền Bình, sức mạnh của tôi mười phần còn sót lại không nổi một phần. Nhưng anh thì khác, có vẻ như anh đã mạnh hơn trước rất nhiều”.
Ngô Bình: "Những kẻ man di này không có lý do gì để xông qua quan ải mỗi ngày. Tôi muốn xem ai đứng sau chúng”.
Kỷ Nhược Phi ngạc nhiên: "Ý anh là có kẻ nào đó đứng sau giật dây?"
Ngô Bình: "Nhất định phải có. Tôi sẽ ở lại đây một thời gian, cho đến khi kẻ giật dây phía sau không thể không ra tay”.
Kỷ Nhược Phi mỉm cười và nói: "Bình thường chúng tôi đẩy lùi kẻ thù xâm lược, thương vong của đối thủ là có hạn. Vì vậy chúng mới có thể tấn công thường xuyên. Lần này thì khác, anh đã giết tất cả bọn chúng chỉ trong vài chưởng, làm sao anh có thể làm được như vậy?"
Ngô Bình: "Có như vậy thì kẻ đứng sau mới mất bình tĩnh”.
Trong rừng, có một người cây khổng lồ. Phần lớn cơ thể nó chôn dưới đất, chỉ lộ ra một phần ba cơ thể trên mặt đất. Trên đỉnh đầu nó là một người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm một cây sáo, giương đôi mắt xanh nhìn chằm chằm về hướng ải Thần Võ.
Quỳ trước mặt hắn là mấy con quái vật giống vượn, có răng nanh, móng vuốt và đôi mắt đỏ như máu.
Người áo đen khẽ nhíu mày: "Người này một chưởng giết một trăm năm mươi nghìn kỵ binh sói, rốt cuộc hắn là ai? Sức mạnh này, ít nhất là cao thủ cấp Đạo Tôn”.
Cái đầu khổng lồ của người cây khẽ lắc, nói: "Có cao thủ như vậy trấn giữ, chỉ e kế hoạch thu hút quân đội đế quốc Thiên Võ của chúng ta có thể không thể thực hiện được”.
Người áo đen nói: "Kế hoạch của chúng ta đã thành hiện thực, Thiên Võ phái cao thủ như vậy tới canh giữ ải Thần Võ, chứng tỏ bọn chúng rất lo lắng về tình hình hiện tại”.
Hắn ta suy nghĩ vài giây rồi nói: "Mị Cơ, hãy nghĩ cách để giết kẻ này. Nếu chúng ta xử lý được hắn, đế quốc Thiên Võ chắc chắn sẽ không thể ngồi yên và gửi một đội quân lớn để tấn công. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có biện pháp để tiêu diệt đế quốc Thiên Võ!”
Một luồng khói màu tím bay ra từ lá cây, ngưng tụ thành một mỹ nữ giữa không trung. Cô gái này đầu quấn khăn voan màu tím, mặc váy hoa oải hương.
Cô gái cung kính cúi đầu: "Mị Cơ nhận lệnh!"
Phía trên ải Thần Võ, Kỷ Nhược Phi hỏi: "Huyền Bình, cứ như vậy mãi cũng không phải cách. Có lẽ chúng ta nên phái quân đi đánh chiếm toàn bộ khu vực bên ngoài quan ải”.
Ngô Bình lắc đầu: “Kỳ thực trước khi tới đây, tôi đã cho người điều tra qua. Nơi này từ xưa đến nay chưa từng có vương triều nào cai trị, chứng tỏ tình hình bên ngoài quan ải rất phức tạp. Nếu muốn chiếm cứ nơi này, nhất định phải trả một cái giá rất đắt. Hơn nữa cái giá phải trả này đã khiến cho các triều đại trước đây thậm chí không còn hứng thú với mảnh đất này, lại càng không muốn cai trị nó”.
Kỷ Nhược Phi: "Đúng vậy, nơi quỷ quái này chắc chắn có thứ gì đó không dễ đối phó”.