Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Vì vậy, Ngô Bình lại chọn một trăm học sinh xuất sắc nhất từ học phủ truyền kỳ.
Giống như những giáo viên, những học sinh của trường này cũng ngưỡng mộ sức mạnh của học viện Vạn Đạo và lần lượt gia nhập. Đối với những người không muốn, Ngô Bình nhanh chóng thay thế họ bằng những học sinh khác sẵn sàng gia nhập học viện Vạn Đạo.
Bằng cách này, Ngô Bình đã lấy đi một trăm giáo viên và một trăm học sinh giỏi nhất từ học phủ truyền kỳ và chuyển sang học viện Vạn Đạo.
So với việc mất hai trăm giáo viên và học sinh, ảnh hưởng của chuyện này thậm chí còn lớn hơn. Hầu như tất cả mọi người trên thế giới đều cho rằng học phủ truyền kỳ kém xa học viện Vạn Đạo. Điều này đã khiến những thiên tài ban đầu đăng ký vào học phủ truyền kỳ bây giờ thi nhau thay đổi nguyện vọng để gia nhập học viện Vạn Đạo.
Trong học viện Vạn Đạo, Lệ Hồng đã bắt đầu sắp xếp cho những giáo viên và học sinh mới. Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh mở lò luyện đan, bắt đầu luyện chế một số đan dược.
Những đan dược anh luyện chế đều bổ trợ cho việc tu luyện Võ Đạo. Với năng lực hiện tại của mình, anh có thể điều khiển hàng chục ngàn con rối luyện đan cùng một lúc để luyện chế đan dược cao cấp. Chỉ có một số loại đan dược cực quý hiếm thì mới cần anh đích thân luyện.
Sau khi ở lại học viện Vạn Đạo vài ngày, Ngô Bình trở lại cung điện. Công việc triều đình hiện nay chủ yếu do Đường Tử Di và một số cố vấn của cô cùng phụ trách.
Dù vậy vẫn có một số vấn đề chưa được xử lý thoả đáng. Đế quốc Thiên Võ bành trướng quá nhanh, công việc hàng ngày quá nhiều, Đường Tử Di không thể làm tốt mọi việc.
Vì vậy, ngay khi trở về Ngô Bình đã đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là điều hành đất nước. Anh dùng pháp thuật của Thiên Thánh để tạo một hóa thân ngồi trên triều đình xử lý công việc chính sự. Đồng thời, chân thân và hàng vạn hóa thân khác của anh đi khắp các châu lục để điều tra, khám phá thực địa.
Ở vùng biên giới phía Tây Bắc của đại lục Hồng Hoang có những khu rừng rậm rạp, đồng cỏ bất tận và những ngọn núi cao ngất. Khu vực này rất lớn, chiếm khoảng một phần bảy diện tích đại lục Hồng Hoang, trên đó có vô số bộ lạc sinh sống.
Những bộ lạc này tương đối man rợ, trong nhiều thời đại, không có thế lực nào chinh phục được họ. Bây giờ cho dù có đại nạn thì những bộ lạc này cũng nhất định không chịu ra ngoài mà kiên quyết bám trụ ở cao nguyên này.
Những bộ lạc này đều thờ vật tổ, những vật tổ này đều là những sinh vật mạnh mẽ ở một số thời không xa lạ. Chúng trao quyền lực cho mỗi bộ lạc và các bộ lạc tôn thờ những sinh vật mạnh mẽ này thông qua tế lễ và tín ngưỡng.
Sau khi đế quốc Thiên Võ mở rộng đến gần khu vực này, các bộ lạc lớn nhỏ bên trong cảm thấy bị đe dọa và liên tục gửi quân đến quấy rối. Ngô Bình liên tục nhận được tin tình báo từ quan ải. Anh nhận thấy rằng đế quốc Thiên Võ đã hao tổn rất nhiều tài nguyên quân sự và của cải, rất nhiều binh lính cũng đã bỏ mạng nhưng vẫn chưa có cách nào chinh phục những khu vực này.
Ngô Bình đã có kinh nghiệm giao thiệp với các bộ lạc lớn nhỏ nên anh lập tức đến quan ải đầu tiên ở Tây Nam - ải Thần Võ.
Ải Thần Võ được xây dựng trên một dãy núi chạy dài, trên đó được lắp đặt vũ khí hạng nặng và một trăm vạn quân đang đóng tại đây.