Cá cược của họ chia làm hai phần, thứ nhất là so tài giữa các giáo viên, hai là so tài của học trò. Khi giáo viên tỉ thí, hai bên sẽ cử giáo viên của mình ra để so tài trong ba lĩnh vực, bên nào thắng hai trên ba thì thắng chung cuộc. Bên thắng có thể chọn một trăm học trò của bên thua.  

 

Tiếp theo là so tài của học trò, năm trận thắng ba thì thắng chúng cuộc, bên thắng có thể chọn một trăm giáo viên của bên thua.  

 

Dù là 100 học trò hay giáo viên thì chắc chắn sẽ đều là tinh anh của mỗi bên. Nếu những người này bị chọn đi mất thì đều là tổn thất nặng nề, không bên nào có thể chấp nhận được kết quả này. Vì thế, lần cá cược này có thể coi là một mất một còn.  

 



Đương nhiên còn một lý do nữa khiến Ngô Bình đứng về phía học viện Vạn Đạo, đó là anh đã reo một quẻ và phát hiện viện trưởng Lệ Hồng sau này sẽ là người phụ nữ của anh, vì thế sao anh có thể bỏ mặc cô ấy được?  

 

Mấy ngày nay, viện trưởng Lệ Hồng luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm, chỉ còn vài hôm nữa là đến ngày cá cược rồi, nhưng vị giáo viên bảy sao Ngô Bình mà họ vô cùng kỳ vọng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, bây giờ rất nhiều giáo viên đều tiên lượng xấu rồi.  

 



Lệ Hồng đứng trên tầng chót của toà nhà rồi nhìn về mặt trời xuống núi ở phía xa, lẽ nào học viện xong đời rồi ư?  

 

Đúng lúc này, có một bóng người đáp xuống, đó chính là Ngô Bình.  

 

Lệ Hồng quay phắt người lại, ánh mắt vốn đờ đẫn chợt bừng lên hi vọng.  

 

“Thầy Ngô, may quá anh về rồi, sắp đến thời gian cá cược rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng Lệ, còn hai ngày nữa cơ mà, đã muộn đâu”.  

 

Lệ Hồng thở dài: “Còn mỗi hai ngày thì sao đủ bồi dưỡng học trò?”  

 

Ngô Bình: “Trước đó, tôi đã bảo các học viên học tập và tu luyện rồi, thời gian đã trôi qua khá lâu, chắc họ cũng có tiến bộ nhất định”.  

 

Lệ Hồng cảm thấy khí tức của Ngô Bình rất kỳ diệu, cô ấy không thể nhìn thấu được nên hỏi: “Thầy Ngô, tu vi của anh tăng nhanh quá”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cũng tạm, tôi mới đột phá Đạo Tôn”.  

 

Lệ Hồng sáng mắt lên: “Xem ra chúng ta có hi vọng thắng ở vòng đấu giáo viên rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không phải hi vọng, mà là thắng chắc rồi”.  

 

Lệ Hồng: “Tốt, thầy Ngô, hai ngày tới, tôi hi vọng thầy có thể bồi dưỡng các học viên thật tốt”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đang định nói với cô, tối nay hãy tập trung các học viên lại, tôi muốn kiểm tra tiến triển tu hành của họ”.  

 

Lúc trước, Ngô Bình đã phát cho một nửa học viên sách tu hành võ đạo, sau đó sẽ họ tỉ thí với một nửa không được phát sách. Bây giờ chính là lúc anh kiểm tra kết quả.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play