Các cô gái rời đi, anh đến trước mặt Sở Trường Canh, điểm giữa trán ông ta, nói: “Kể từ bây giờ, ông phải đổi xử tốt với Lâm Tiên Nhụy, một lòng một dạ, xem như sinh mạng”.  

 

Anh cũng không còn cách nào, Sở Trường Canh này chẳng có tình cảm gì với Lâm Tiên Nhụy, anh chỉ có thể dùng bí pháp để khống chế, cho dù Lâm Tiên Nhụy sau này sẽ sống trong hạnh phúc giả dối.  

 

Ánh mắt Sở Trường Canh ngây dại, sau đó lại khôi phục bình thường, ông ta khẽ cười nói: “Hàn Nhi, con nói đúng, ta sẽ đối xử tốt với Tiên Nhụy, bà ấy là người ta yêu nhất trên thế giới này”.  

 



Vì thế, khi Sở Trường Canh xuất hiện trước mặt Lâm Tiên Nhụy với ánh mắt dịu dàng, khiến bà ấy kinh ngạc, có chuyện gì vậy?”  

 

Ngô Bình nói: “Mẹ, con đã thuyết phục ông ấy rồi, kể từ bây giờ, hai người sống qua ngày thật tốt, sinh thêm em trai em gái chăm sóc cho hai người”.  

 



Lâm Tiên Nhụy đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà ấy rất vui mừng với sự thay đổi từ Sở Trường Canh.  

 

Hôm nay, Sở Trường Canh đều không rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Tiên Nhụy. Còn Ngô Bình thì im hơi lặng tiếng rời đi, để lại một bức thư cho Lâm Tiên Nhụy.  

 

Lưng đeo hành lý, Ngô Bình đi về hướng Tây, tìm thiên tinh.  

 

Hiện tại anh đã là Võ Đạo tầng ba, nếu tiếp tục tu luyện chắc chắn sẽ phải tìm thêm nhiều tài nguyên hơn.  

 

Anh bay trên không trung rất nhanh, không bao lâu sau, đã cách mỏ thiên tinh không bao xa. Lúc này, anh phát hiện dưới chân xuất hiện một thành phố rất lớn.  

 

Nhìn thấy khói lửa bốc lên, anh đáp xuống một con hẻm trong thành, ra khỏi hẻm là một con phố bán đồ ăn, cho dù đen vũ trụ Võ Đạo thì tật tham ăn vẫn không bỏ được, ngửi thấy mùi thơm thì nhất định phải đến nếm thử các món ăn ngon lạ.

Trên phố có rất nhiều quán ăn vặt, Ngô Bình đã bị thu hút bởi một hàng bán thịt chua. Món này được chế biến từ thịt lợn ở vùng này, họ sẽ thái lát thịt thành từng tảng rồi trộn cùng với một hỗn hợp vừa chua vừa cay, sau đó cứ thế ngâm với một loại gia vị đặc biệt của địa phương.  

 

Sau khi đánh chén ba suất thịt chua, Ngô Bình lau miệng rồi định sang hàng tiếp theo. Lúc này, chợt có tiếng sủa của chó vang lên.  

 

Anh ngoái đầu nhìn lại thì thấy một con chó què cẳng đang bị người ta cầm gậy đuổi đánh. Bộ lông màu trắng của nó có ánh vàng, cái đầu không to nhưng miệng thì đang ngậm chặt một cái bánh bao thịt, sau đó vừa nhai vừa kêu ăng ẳng.  

 

Ngô Bình thấy con chó này rất gan dạ, bị đánh đến mức đó rồi mà vẫn cố nhai bánh bao cho được, anh đi tới cản người kia lại rồi nói: “Đừng đánh nữa, tôi sẽ trả tiền cái bánh bao này”.  

 

Người kia cười nói: “Cậu tốt bụng quá, nhưng con chó này thường xuyên đi ăn trộm đồ, mà lần nào cũng trộm được mới hay chứ”.  

 

Ngô Bình lại mua thêm mười cái bánh bao thịt nữa, sau đó đi tới cạnh con chó đang trốn ở góc tường rồi ném cho nó, nói: “Ăn đi”.  

 

Con chó nhìn anh với vẻ kỳ lạ, sau đó lại nghi hoặc nhìn mấy cái bánh bao như thể muốn nói: Này, bánh bao của anh có độc đúng không, chứ làm gì có chuyện anh thương hại tôi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play