Bác hai tên là Sở Trường Tân, ông ta nói: “Trường Canh, chúng ta đã đợi Sở Hàn nãy giờ, lẽ nào chuyện quan trọng này có liên quan đến nó?”
Trước đây con trai ông ta – Sở Thiết đã đánh Sở Hàn bị thương, ông ta vô cùng đắc ý với chuyện này, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện này.
Sở Trường Canh nói: “Đúng thế. Anh hai, Sở Hàn có võ mạch mạnh hơn rồi, em quyết định đưa bảy mươi phần trăm tài nguyên cho Sở Hàn, hy vọng nó mau chóng trưởng thành”.
Nghe ông ta nói thế, bầu không khí trong phòng bùng nổ, giao bảy mươi phần trăm tài nguyên cho một người?
Sở Trường Tân là người đầu tiên phản đối: “Gì cơ? Bảy mươi phần trăm tài nguyên? Trường Canh, Sở Hàn có tài đức gì mà lại dám lấy đến tận bảy mươi phần trăm tài nguyên”.
Sở Trường Canh rất kiên định hỏi: “Anh hai, võ mạch Hoàng Kim vẫn chưa đủ à?”
Võ mạch Hoàng Kim!
Mọi người đều hít khí lạnh, suy nghĩ đầu tiên đều là không thể nào.
Sở Thiết không tin, hắn lập tức đứng bật dậy nhìn chằm chằm Sở Hàn cười mỉa: “Nó có võ mạch Hoàng Kim đó hả? Võ mạch Hoàng Kim mà để bị cháu đánh bại, sau đó suýt nữa đã chết đó hả?”
Những người khác cũng hùa theo: “Đúng thế, gia chủ làm thế chẳng phải là muốn độc chiếm tài nguyên của cả gia tộc sao?”
Sở Trường Canh lạnh nhạt nói: “Nếu các vị không tin thì chúng ta có thể kiểm tra ngay tại đây”.
Thật ra Sở Trường Canh cũng hơi nghi ngờ rốt cuộc Sở Hàn có phải là võ mạch Hoàng Kim không?
Ông ta lấy một cây thước bằng ngọc trắng ra, bên trên có khắc rất nhiều phù văn, cây thước được chia thành mấy đoạn, lần lượt đại diện cho các võ mạch ở tầng bậc khác nhau.
Ngô Bình nhận lấy cây thước, năng lượng trong võ mạch tăng lên, điểm cuối của cây thước phát sáng, ánh sáng khá chói mắt khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó cây thước tiếp tục đi lên, đến võ mạch Thanh Đồng, rồi đến võ mạch Bạch Ngân, sau đó đến võ mạch Hoàng Kim, độ sáng của cây thước không ngừng tăng lên, mà Ngô Bình lại ngừng truyền năng lượng vào, cuối cùng dừng ở mức cuối cùng của võ mạch Hoàng Kim suýt nữa đã qua khỏi đường phân cách.
Thấy thế mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ, cây thước này không thể nào làm giả được, cậu ta thế mà lại là võ mạch Hoàng Kim thật.
“Chắc chắn là giả”.
Sở Thiết bị kích thích, gần như nhảy dựng lên chỉ vào Ngô Bình nói: “Mày còn chẳng đánh được tạo, sao có thể là võ mạch Hoàng Kim chứ!”
Ngay khi mọi người còn đang trong trạng thái kinh ngạc, hắn bỗng nhảy lên không trung vung nắm đấm đánh vào mặt Ngô Bình. Hắn dùng hết sức mà đánh muốn đánh cho cái gọi là võ mạch Hoàng Kim của “Sở Hạn” trở về nguyên dạng.
Thấy đối phương tung đòn tấn công, Ngô Bình mặt không cảm xúc chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
“Ầm!”