Lâm Tiên Nhụy thở dài: “Nhưng người nhận của hồi môn là đại phu nhân, chúng ta đâu có nhận được gì, sáng nay Qủy Quyền Tông đột nhiên cho người đến đòi sính lễ, còn nói nếu không trả lại thì sẽ đến tận nhà để đòi”.  

 

Ngô Bình: “Nếu như đại phu nhân nhận thì tìm bà ấy đòi là được rồi”.  

 

Lâm Tiên Nhụy cười mếu: “Mẹ đến tìm rồi nhưng đại phu nhân không thừa nhận. Số sính lễ đó đáng giá mấy trăm nghìn tiền vàng, sao chúng ta trả nổi”.  

 

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ không cần lo lắng, để con giải quyết chuyện này, sáng sớm mai con sẽ đến tìm Sở Trường Canh”.  



 

Lâm Tiên Nhụy hơi lo lắng: “Tìm ông ấy có tác dụng sao?”  

 

Ngô Bình bình thản đáp: “Có chứ”.  

 



Không bao lâu thì trời sáng, Ngô Bình lại đến chỗ ở của Sở Trường Canh.  

 

Lần này không có ai ngăn cản, anh đi thẳng vào trong.  

 

Sở Trường Canh dậy rất sớm, đang luyện quyền trong nhà, cách đó không xa có mấy cô gái xinh đẹp đứng cùng, họ đều là thiếp mới được ông ta cưới về, vẫn chưa mất cảm giác mới mẻ.  

 

Các cô gái đang khen quyền pháp của Sở Trường Canh thì Ngô Bình bước vào.  

 

Sở Trường Canh chau mày, ông ta ngoảnh đầu nhìn sang Ngô Bình, nói: “Con lại đến làm gì? Chẳng phải đã nói chừng nào đột phá được Tôi Thể tầng bốn rồi hẵng đến sao?”  

 

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Con đã đột phá rồi”.  

 

Anh nói xong thì đấm một đấm từ xa, sức mạnh của nắm đấm xé toạc không khí, tạo ra tiếng nổ lớn như tiếng sấm. Đó là vì tốc độ của nắm đấm quá nhanh, nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh.  

 

Thông thường chỉ có người có Tôi Thể tầng sáu trở lên mới có thể đánh ra được Âm Tốc Quyền. Ngô Bình đang muốn chứng minh mình đã vượt Tôi Thể tầng sáu.  

 

Vẻ mặt Sở Trường Canh đầy vẻ bất ngờ, ông ta nói: “Không thể nào, mới có mấy ngày mà con đã là Tôi Thể tầng sáu rồi, võ mạch vàng không thể nào làm được”.  

 

Ngô Bình: “Người khác không thể nhưng con thì có thể”.  

 

Vẻ mặt Sở Trường Canh đan xen nhiều cảm xúc, ông ta suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Xem ra cha luôn đánh giá thấp con. Thôi được, theo thỏa thuận trước đây, cha có thể cho con tài nguyên”.  

 

Ngô Bình: “Con cần năm trăm nghìn tiền vàng. Có được số tiền này,con sẽ có thể đột phá Tôi Thể, tiến vào cảnh giới Võ Hồn”.  

 

Ánh mắt Sở Trường Canh thoáng vẻ e dè. Ông ta không đối xử tốt với hai mẹ con họ, nếu như cậu con trai này nổi dậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ông ta không?  

 

Ánh mắt đó chỉ thoáng qua, ông ta nói: “Năm trăm nghìn nhiều quá, cho con năm mươi nghìn trước”.  

 

Ngô Bình: “Năm mươi nghìn cũng được, có điều, sính lễ mà lúc đầu Qủy Quyền Tông mang đến đều bị đại phu nhân lấy đi hết rồi, giờ Qủy Quyền Tông đòi lại, mẹ tôi không biết nên làm sao”.  

 

Sở Trường Canh chau mày, đương nhiên ông ta biết chuyện này, thật ra trước đây ông ta cho phép đại phu nhân đuổi Hoa Nhụy đi là vì không muốn trả mấy trăm nghìn sính lễ đó. Dù sao thì mười nghìn tiền vàng cũng có thể mua được rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp. Sau khi so tính, ông ta quyết định từ bỏ Hoa Nhụy, để mặc cho đại phu nhân ức hiếp và đuổi bà ấy đi.  

 

“Chuyện này, con đến hỏi đại phu nhân đi, xem bà ấy nói sao”. Rõ ràng ông ta đang đùn đẩy trách nhiệm.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play