Ông chủ cười nói: “Được”.
Ngô Bình bỏ mười tiền vàng xuông rồi nói: “Tiền đặt cọc đây”.
Ông chủ nhăn mặt nói: “Cậu Sở, thế này thì ít quá. Quy định ở hiệu tôi là cậu phải đặt cọc ít nhất 100 tiền vàng”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Sao, ông không tin nhà họ Sở à?”
Ông chủ còn định nói gì đó, nhưng Ngô Bình lại nhìn thấy một cái khoá sắc rất to ở cạnh đó, nó phải nặng cả nghìn cân, chuyên dùng để chặn cửa vào ban đêm, tránh bị kẻ gian vào lấy trộm thuốc.
Anh dùng mũi chân hẩy một cái, cái khoá đã bay lên rồi bị anh kẹp bằng hai ngón tay, sau đó tiếp tục xoay tròn.
Ông chủ trố mắt ra nhìn, sau đó thầm đoán bét Ngô Bình cũng có thực lực tầng thứ năm cảnh giới Tôi Thể! Ông ta vội cười nói: “Xem ra cậu Sợ lại tăng thực lực tiếp rồi, chúc mừng cậu, tôi nhận tiền cọc rồi, ngày kia cậu đến lấy thuốc nhé”.
Ông chủ thấy yên tâm là vì ông ấy biết rõ nếu Ngô Bình có thực lực mạnh thì sẽ được nhà họ Sở dốc sức bồi dưỡng, hơn nghìn tiền vàng có là gì với họ đâu.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn”.
Rời khỏi hiệu thuốc, Ngô Bình bắt đầu thầy buồn, anh biết kiếm hơn nghìn tiền vàng ở đâu bây giờ? Lâm Tiên Nhuỵ chắc chắn không có tiền, vì bà ấy đã đưa hết tiền cho anh rồi.
“Lẽ nào phải đi ăn cướp?”, Ngô Bình thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nhìn về phía xa rồi nói: “Thần y Lư đến!”
“Thần y Lư ở thành Đại Vũ cách đây mấy trăm dặm cơ mà? Sao lại đến một thành nhỏ như Bạch Mộc nhỉ?”
“Thì đại tiểu thư nhà họ Dương bị ốm còn gì, không ai chữa được cả, vì thế nhà họ đã bỏ ra cả núi tiền để mời Thần y Lư đến đó”.
“Phí khám bệnh của Thần y Lư đắt lắm, đã thế đường đi còn xa xôi, không biết nhà họ Dương đã tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Nghe đâu 5000 tiền vàng đấy, còn chưa kể phí đi đường và tiếp đãi đâu. Tổng lại chắc phải 8000 mất”.
“Chậc, làm thầy thuốc sướng thật, vèo cái kiếm được bao nhiêu tiền”.
“Hơ, anh tưởng làm thầy thuốc dễ lắm hả? Cả thành Bạch Mộc này có nổi bao nhiêu thầy thuốc thật sự, người bình thường mà ốm thì toàn bốc thuốc theo người xưa, chứ nào mời nổi thầy thuốc”.
Ngô Bình nghe thấy thế thì đã nghĩ ra được cách kiếm tiền.