Nhờ thuốc uống và ngâm mình nên Ngô Bình cảm thấy chất độc trong người mình đã được loại trừ.
Tối đến, anh đi ra ngoài rồi sắc thêm một ấm thuốc nữa, sau đó thay nước thuốc trong thùng để ngâm mình tiếp.
Đến ngày hôm sau, chất độc trong người anh đã biến mất hoàn toàn. Bấy giờ, anh mới thể tu luyện công pháp của vũ trụ Võ Đạo.
Tuy Sở Hàn này đã hoàn thàn cảnh giới Trúc Cơ và lên tầng thứ ba của cảnh giới Tôi Thể, nhưng Ngô Bình không biết rõ về quá trình tu hành nên anh cần tự tu luyện lại tầng bước để cảm nhận.
“A Kỳ, tôi muốn đột phá Trúc Cơ, cô giúp được không?”
A Kỳ: “Tôi đã bảo rồi, anh phải tự thân vận động thôi, tôi không giúp được”.
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tôi đành dùng những thứ học được trong điện đường võ đạo để tự đột phá vậy”.
Trong điện đường võ đạo có ghi chép về cách đột phá Trúc Cơ, trong đó cách tu luyện tầng thứ nhất của Trúc Cơ có tên là Thiên Canh 36 thức. Cách này rất đơn giản, nhưng có yêu cầu khá cao về thể chất.
Cách này giúp bồi dưỡng nguyên khi qua việc luyện tập 36 chiêu thức, giúp hồn thể mạnh mẽ hơn, mỗi chiêu đều cần dùng một phương thuốc.
Ngô Bình là thầy thuốc nên đã sửa đổi lại các phương thuốc này một chút để tăng hiệu quả cho chúng, đồng thời anh cũng sửa qua lại 36 chiêu thức để chúng đơn giản nhưng có hiệu quả cao hơn.
Mỗi chiêu thức ứng với môt giờ nên anh cần số thời gian tương ứng để luyện.
Sáng sớm, Lâm Tiên Nhuỵ đã đi mua thuốc. Sau đó, bà ấy cầm một mấy cái túi lớn toàn dược liệu quý về, vì giá quá cao nên bà ấy đành mượn tiền nhà mẹ đẻ, thậm chì còn bán ít nữ trang thì mưới mua đủ dược liệu Ngô Bình cần. Ngô Bình không hề biết những chuyện này, anh chỉ nói những loại thuốc mình cần là Lâm Tiên Nhuỵ đi mua ngay.
Ngô Bình cũng không vội, vì dù anh có ở đây bao lâu thì thời gian ở bên ngoài cũng chỉ trôi qua hơn chục phút thôi, vì thế anh quyết định sẽ cung cố tu vi thật vững vàng.
Dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, Lâm Tiên Nhuỵ đã sắc nhiều ấm thuốc, còn Ngô Bình đứng dưới ánh mặt trời để tu luyện Thiên Canh 36 thức. Mỗi khi hoàn thành một chiêu thức, cơ thể anh lại có thêm một sức mạnh.
Khi anh luyện đến sáng ngày hôm sau thì đã hoàn thành hết các chiêu thức, sau đó anh cảm thấy người mình tràn đầy sức lực.
Lâm Tiên Nhuỵ đã một ngày một đêm không chợp mắt, thấy thể trạng của Ngô Bình tốt lên, bà ấy vui mừng nói: “Hàn Nhi, mẹ thấy sắc mặt con khá lên rồi đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Mẹ đi nghỉ đi, việc còn lại cứ để con”.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đạp cửa xông vào, sau đó cất cái giọng khàn như vịt đực lên: “Tam phu nhân, sao bà vẫn chưa chuyển ra ngoài?”
Nghe thấy giọng nói ấy, Lâm Tiên Nhuỵ vội lên tiếng: “Hàn Nhi, con đừng ra ngoài, để mẹ ra xử lý ông ta”.