Đại phu nhân và con trai mình là Sở Toàn thấy thế thì lo lắng nên muốn giết Sở Hàn, nhưng vì có Sở Trường Canh bảo vệ cậu ấy nên họ không dám và chưa tìm được cơ hội ra tay.
Cuối cùng họ đã nghĩ ra một cách là nhận nuôi một cô gái xinh đẹp rồi cho cô ta kết thân với Sở Hàn, khi hai người có tình cảm sâu đậm với nhau, cô gái đã lén hạ độc vào đồ ăn của Sở Hàn, khiến thể chất của cậu ấy ngày càng yếu đi.
Thành ra, hôm tỉ thí vào ngày hôm qua, Sở Hàn đã bị bác hai của mình là Sở Thiết đánh cho bị thương nặng, ngoài ra chất độc còn phát tác nên cậu ấy đã mất mạng.
Khi Sở Hàn vừa chết, đột nhiên thi thể đã biến mất một cách kỳ lạ, cùng lúc đó có một tia sáng ánh lên trong phòng ngủ của cậu ấy, Ngô Bình đã thay thể thân phận này.
Sau khi biết hết mọi chuyện, anh lắc đầu nói: “Sở Hàn này đáng thương quá, vừa làm cá chép hoá rồng không lâu đã bị người ta hại chết, vừa nhìn đã biết không có hào quang của nam chính”.
A Kỳ: “Thân phận này rất bình thường nên sẽ không khiến người khác quá chú ý”.
Ngô Bình: “Được rồi, nhưng giờ tôi chết đi sống lại thì cần có một lý do nào đó chứ”.
Nhưng anh lại chẹp miệng nói tiếp: “Thôi kệ đi, giải độc trước đã”.
Đột nhiên có một người phụ nữ mở cửa đi vào, gương mặt bà ấy đẫm lệ, vẫn còn trong tâm trạng đau đớn vì mất đi đứa con trai. Người phụ nữ tên là Lâm Tiên Nhuỵ, gần 40 tuổi và có dung nhan diễm lệ. Trước kia, bà ấy từng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất thành, nếu không Sở Trường Canh đã chẳng để mắt tới.
Nhưng khi mở cửa ra, Lâm Tiên Nhuỵ đã phải sững người. Bà ấy nhìn Sở Hàn đang ngồi ở mép giường rồi trố mắt ra, sau khi xác định đây là người thật chứ không phải ảo giác, bà ấy bật khóc nói: “Hàn Nhi, con chưa chết ư!”
Bà ấy chạy tới rồi ôm chầm lấy con trai mình, tuy đã có ký ức của chủ cơ thể này, nhưng với Ngô Bình mà nói thì người phụ nữ này vẫn là người xa lạ, anh thấy hơi lúng túng rồi vội nói: “Đau quá!”
Lâm Tiên Nhuỵ vội buông tay rồi hỏi: “Hàn Nhi, con đau ở đâu, để mẹ xem nào”.
Ngô Bình hắng giọng nói: “Mẹ, ờ, mẹ đi mua ít thuốc cho con được không?”
Lâm Tiên Nhuỵ: “Được, con cần thuốc gì để mẹ đi mua luôn”.
Ngô Bình lén nói với A Kỳ: “Cho tôi xin thông tin về dược liệu của nơi này cái, không thì tôi không kê đơn được”.
Ngay sau đó, tất cả ký ức về dược liệu đã dội vào đầu anh. Ngô Bình nhanh chóng kê một đơn thuốc rồi viết lại, sau đó đưa cho Lâm Tiên Nhuỵ.
“Mẹ, trên người con có vết thương nên mẹ đi mua thuốc về đây cho con trị thương nhé”.
Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên hỏi: “Hàn Nhi, con biết y thuật à?”
Ngô Bình không muốn giải thích nhiều nên nói: “Mẹ đi mua thuốc đi đã, không thì con không giữ được mạng đâu”.
“Ừ, mẹ đi ngay”.
Bà ấy đang quay người bỏ đi thì Ngô Bình gọi với lại: “Mẹ đừng cho ai biết tin con vẫn còn sống vội, con cần trị thương đã”.
Lâm Tiên Nhuỵ gật mạnh đầu rồi đi mua thuốc.