Ngô Bình hít vào một hơi, các vết thương lập tức biến mất. Anh phóng uy lực Thiên Thánh ra rồi thờ ơ nói: “Ngươi nói ngược rồi, ngươi mới là con kiến hôi đấy”.
Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Trúng một đòn của ta mà không chết, hơn nữa còn hồi phục lại như ban đầu, cũng có chút tài năng đấy”.
Ngô Bình cười mỉa: “Nếu ta không nhầm thì cơ thể của ngươi có thể kết nối với vũ trụ chính đúng không?”
Người đàn ông: “Đúng, Thánh tộc chúng ta vốn sẽ là người thống trị kỷ nguyên tương lai, nhưng Thần tộc đã thay đổi vận mệnh và đàn áp Thánh tộc. Song vô dụng thôi, Thánh tộc đã truyền bá theo cách khác rồi”.
Nói rồi, hắn ta giớ tay phải lên, một tia sáng loé lên trong lòng bàn tay hắn. Ngô Bình thấy tia sáng này rất quen, đó chính là ánh sáng của vũ trụ chính.
Anh nheo mắt lại nói: “Ánh sáng của vũ trụ chính, xem ra cơ thể ngươi có thể kết nối với vũ trụ ấy thật”.
Người đàn ông: “Thánh tộc tu luyện đến cuối thì sẽ mở được thông đạo đến vũ trụ chính”.
Ngô Bình: “Giờ ta đã hiểu thế chất của thánh rồi, với các ngươi thì thánh chính là một quá trình tiến hoá từ hư thành thực”.
Người đàn ông: “Ngươi hiểu rồi thì làm gì? Thánh tộc ta đã quay lại, không ai có thể cản được, ngươi cũng thế”.
“Chưa chắc đâu”, một tia sáng xuất hiên sau lưng Ngô Bình, đây cũng là ánh sáng của vũ trụ chính, nhưng còn sáng hơn ánh sáng của tên kia gấp nhiều lần.
Người đàn ông bàng hoàng nói: “Không thể nào!”
Hắn ta tiếp tục tấn công Ngô Bình, nhưng lần này như đấm vào sắt thép, chỉ có tay mình đau nhói, còn Ngô Bình thì không hề hấn gì.
Bụp!
Ngô Bình trở tay đánh vào cổ hắn ta, người đàn ông đã bị đánh bay, sau đó có một tia sáng lạnh lẽo vạch qua, con dao găm trong tay Ngô Bình đã chém đứt đôi người tên kia.
Nhưng khi cơ thể của hắn ta rơi xuống đất, hắn ta chưa chết mà hai phần cơ thể lại ráp vào nhau.
Ngô Bình cau mày nói: “Lực sinh mệnh của Thánh tộc mạnh thật. Xem ra ta chỉ có thể luyện hoá ngươi thôi’.
Anh lấy lò luyện bát quái ra rồi cho cơ thể của người đàn ông vào, sau đó vừa luyện hoá vừa bỏ thêm dược liệu quý vào để luyện chế Thánh tộc duy nhất này thành đan dược.
Ánh sáng của vũ trụ chính đã biến thành ngọn lửa rực cháy, không lâu sau, Thành tộc kia đã bị luyện hoá hoàn toàn, hắn ta đã mất mạng và biến thành thánh lực thuần tuý, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đan dược to như nắm đấm.
Ngô Bình quan sát viên đan dược thì thấy nó có linh trí riêng của mình.
Anh ném viên đan dược lên cao làm nó xoay tít trên không rồi hình thành một lực hút lớn. Tất cả các quả cầu trên cao đều nổ tung, thánh lực được hấp thu vào bên trong tràn ra ngoài rồi bị viên đan dược hấp thu hết.
Hấp thu hết thánh lực xong, viên đan dược quay lại bàn tay của Ngô Bình rồi được anh cất đi.